- Ý kiến cùa tôi là chẳng có gì cả. Tin gì được lời nói của một bà vú già ốm
yếu vì tuổi tác ? Quan trọng gì lại chú ý đến những ý ngông của một người
điên ? Vả lại nếu người đại điền chủ đã bán hết cơ nghiệp của mình đi, thì
ông đừng nghĩ rằng cơ nghiệp ấy ấy sẽ tìm thấy lại được, phải không ?
Trong một không gian chật hẹp như chỗ ấy người ta giấu một tờ giấy, một
vật quí giá thì có lý, chứ không thể là kho báu được.
- Nhưng những bức tranh ?
- Vâng, tất nhiên. Nhưng không sao, chúng có phải là một bằng chứng đầy
đủ đâu ?
Lupin cúi người trên bức tranh mà người công chứng viên đã lấy trong tủ ra
và sau khi xem xét rất lâu, anh nói:
- Thầy đã nói ba bức tranh cơ mà ?
- Đúng, một bức là ở đây do những người thừa kế của Charles trao lại cho
người tiền nhiệm của tôi: Louise d'Ernemont có một bức. Còn về bức tranh
thứ ba, người ta không biết nó ra sao.
Lupin nhìn tôi và nói tiếp:
- Và mỗi bức tranh đều có ghi cùng một ngày tháng như nhau chứ ?
- Vâng, Charles d’Erneniont đã ghi lúc ông ta đưa người đóng khung trước
khi ông qua đời một thời gian ngắn... Cũng ngày tháng ấy, 15-4-2 tức là
ngày 15 tháng tư, năm II theo lịch Cách mạng, và việc bắt giữ xảy ra hồi
tháng tư năm 1794.
- Ồ! Tốt lắm, tuyệt vời - Lupin nói - con số 2 có nghĩa là…
Anh còn ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói:
- Xin hỏi một câu nữa, thấy đồng ý chứ ? Chưa bao ... giờ có ai tự đứng ra
giải bài toán này à ?
Thầy Valandier nhún vai: