ARSÈNE LUPIN SA BẪY ĐỊA NGỤC - Trang 67

- Ông nói gì đấy ! Người công chứng viên thốt lên - nhưng đấy là nỗi đau
của nghiên cứu. Từ năm 1820 đến năm 1843, một trong những vị tiền nhiệm
của tôi, thầy Turbon đã mười tám lần được nhóm người thừa kế mời đến
Passy. Bọn họ là những tên bịp bợm, những thầy bói bài tây, những kẻ cuồng
tưởng đã hứa là tìm ra các kho báu của người đại điền chủ. Cuối cùng một
qui ước được đề ra: bất cứ một người lạ nào muốn tiến hành những cuộc tìm
kiếm, điều kiện tiên quyết là phải đặt một khoản tiền nhất định.

- Số tiền là bao nhiêu ?

- Năm nghìn phơ-răng. Trong trường hợp thành công, một phần ba của cải
thuộc về cá nhân người phát hiện. Nếu thất bại, số tiền đặt phải ở lại với
những người thừa kế được hưởng. Như vậy đấy, tôi yên tâm.

- Đây năm nghìn phơ-răng đây.

Người công chứng viên sửng sốt.

- Hử ? Ông nói gì ?

Lupin nhắc lại và rút năm tờ giấy bạc trong túi ra trải trên mặt bàn với thái
độ bình thản:

- Tôi nói là tiền đặt năm nghìn phơ-răng đây. Đề nghị thầy cho tôi biên lai và
nhờ gọi tất cả những người hưởng thừa kế đến ngày 15 tháng tư năm sau có
mặt ở Passy.

Người công chứng viên hết sức lúng túng. Ngay cả tôi, dù thường thấy
Lupin thay đổi bất ngờ nhưng tôi cũng khá ngạc nhiên.

Thầy Valandier hỏi:

- Ông nghiêm túc đấy chứ ?

- Hoàn toàn nghiêm túc.

- Thế nhưng tôi không giấu ông quan điểm của tôi. Tất cả những câu chuyện
khó tin ấy không dựa trên một bằng chứng nào cả.

- Tôi không đồng ý với ý kiến của thầy - Lupin tuyên bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.