ARSÈNE LUPIN SA BẪY ĐỊA NGỤC - Trang 70

- Chúng ta vẫn có năm nghìn phơ-răng để chia nhau cơ mà - người ăn xin
nói.

- Quan trọng quái gì cái đó ! Lời nói của Louise d’Ernemont đã giội một gáo
nước lạnh vào bầu không khí hồ hởi. Những bộ mặt trở nên cau có. Tôi cảm
thấy một bầu không khí nặng nề đến kinh hoàng đè nặng lên chúng tôi.

Đến một giờ rưỡi, hai người chị em gầy còm ngồi xuống, ủ rũ. Rồi người
đàn ông to lớn mặc áo ra-két cáu bẩn, đột ngột trách cứ ông công chứng
viên.

- Đúng thế, thầy Valandier ạ, thầy phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Dù
muốn hay không, thầy phải dẫn ông đại uý đến... Dĩ nhiên lại là một tên pha
trò rồi.

Gã nhìn tôi bằng con mắt thiếu thiện cảm, còn người hầu phòng thì cáu gắt,
tung ra những lời chửi thề cạnh khoé về phía tôi.

Nhưng đứa lớn tuổi nhất của mấy thằng nhóc con hiện ra ở cửa ra vào và nói
to:

- Có ai đến kìa !... Một chiếc xe bình bịch !

Tiếng động cơ rú lên ở mé bên kia bức tường. Một người đàn ông cưỡi xe
máy lao xuống con đường hẻm. Ngay lập tức, trước cửa lớn, anh ta hãm
phanh, dừng lại, rồi nhảy ra khỏi xe.

Dưới lớp bụi phủ lên người như một cái vỏ bọc ngoài, ta có thể nhìn thấy
quần áo của anh ta đỏ quạch, rồi chiếc quần xếp li thành nếp không phải là
quần áo của một nhà du lịch, và cái mũ phớt của anh cũng chẳng phải màu
đe, đôi giày cao cổ cũng chẳng còn lớp xi đánh bóng.

- Không phải ông đại uý Janniot rồi - người công chứng viên do dự chưa
nhận ra đấy là ai.

- Tôi đây - Lupin khẳng định, chìa tay ra cho chúng tôi - đúng là đại uý
Janniot đây, có điều là tôi đã cạo râu rồi... Thầy Valandier ? Xin đưa biên lai
của thầy đã ký đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.