ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 130

Chiếc cửa sổ thứ năm không chốt, ông bước qua ban công vào phòng cô
Darcieux chốt lại và ngồi im. Ông nghe rõ chứ, dù xảy ra việc gì thì cũng
không ai được động đậy. Tôi để ý thấy cô Darcieux để cửa sổ phòng tắm
mở, đúng không?”

“Đúng, tôi khuyên cô ấy thường nên để thế.”

“Người ta sẽ vào theo đường ấy đấy.”

“Còn anh?”

“Tôi cũng vào theo đường đó.”

“Anh biết tên khốn nạn rồi à?”

Lupin ngập ngừng rồi trả lời:

“Không… tôi không biết… Cứ như vậy rồi chúng ta sẽ biết. Nhưng tôi

xin ông hãy can đảm. Dù sự việc xảy ra như thế nào thì cũng không một lời,
không một cử chỉ.”

“Tôi sẽ giữ đúng như vậy.”

“Thưa bác sĩ, tôi mong lời hứa của ông phải hơn thế.”

“Tôi xin hứa.”

Bác sĩ đi. Lupin lên một mô đất gần đấy để trông vào cửa sổ tầng một và

tầng hai. Nhiều cửa còn sáng đèn.

Anh chờ khá lâu rồi từng nơi ánh sáng đèn tắt dần. Anh đi ngược theo

chiều của bác sĩ, rẽ phải dọc theo tường lại chỗ lùm cây mà hôm trước anh
giấu chiếc xe máy gần đấy.

Mười một giờ. Anh tính thời gian bác sĩ đi qua vườn rau vào trong lâu

đài, lẩm bẩm: “Thế là một, về phía đó được rồi. Lupin, đến cứu viện thôi; kẻ
thù sẽ không để chậm cú đánh quyết định và mình phải ở đó.”

Anh làm động tác như lần đầu, kéo cành cây, nhảy lên tường và leo qua

những cành to. Lúc đó anh lắng tai nghe hình như có tiếng chân dẫm trên lá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.