ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 132

Bác sĩ thì thầm:

“Cô có nghe thấy không?”

“Có… có…” Jeanne ngồi dậy trên giường trả lời.

“Cô nằm xuống… nằm xuống… họ đến đấy…”

Một tiếng rắc nhỏ ngoài hiên rồi một loạt tiếng động không rõ rệt, không

xác định được là tiếng gì nhưng họ có cảm giác cửa sổ gần đấy mở rộng
thêm vì khí lạnh dồn vào. Đột nhiên rõ ràng là có một người nào đó bên
cạnh.

Bác sĩ tay hơi run nắm lấy khẩu súng ngắn. Nhưng ông vẫn không nhúc

nhích vì nhớ đến nghiêm lệnh đã có và ngại phải quyết định ngược lại.

Trong phòng tối om họ không thể thấy kẻ thù ở chỗ nào. Họ theo dõi

những cử động không thấy được, tiếng bước đi trên thảm đã vào phòng. Kẻ
thù dừng lại, họ cảm thấy chắc chắn thế. Hắn đứng cách giường năm bước
chân, yên lặng, có thể vì chưa xác định được và tìm cách nhìn trong bóng
tối.

Tay của Jeanne run rẩy, lạnh buốt và đầy mồ hôi trong tay bác sĩ. Tay kia

bác sĩ nắm chặt vũ khí, ngón tay trên cò súng. Dù đã có lời hứa, ông không
ngần ngại nổ súng hù dọa nếu kẻ thù đụng đến đầu giường.

Kẻ thù tiến một bước nữa rồi dừng lại. Và thật đáng sợ trong sự yên lặng,

vô cảm, trong tối tăm mà những con người đang lúng túng rình nhau.

Kẻ nào lại xuất hiện như vậy trong đêm tối, kẻ ấy là ai? Căm hờn nào đẩy

hắn chống lại cô gái và hắn đang theo đuổi công việc kinh tởm nào?

Tuy vô cùng lo sợ Jeanne và bác sĩ cũng chỉ nghĩ đến việc đó: thấy, biết

được sự thật, nhìn rõ mặt nạ của kẻ thù.

Hắn bước thêm bước nữa và đứng yên. Họ thấy hình như bóng hắn ta tách

ra, càng đen hơn trong đêm tối và cánh tay dơ lên dần dần.

Một phút trôi qua, rồi một phút nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.