ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 133

Và bỗng nhiên, xa hơn người đó, phía bên phải có tiếng động khô khan…

Một chùm ánh sáng loé lên, mạnh mẽ chiếu vào người đó, tàn ác soi rõ

vào mặt.

Jeanne kêu lên một tiếng hoảng hốt. Cô thấy chồm về phía cô, tay nắm

con dao là… bố cô!

Gần như cùng lúc đó, khi ánh sáng tắt có tiếng nổ… Bác sĩ bắn.

Lupin kêu lên:

“Quỷ quái, đừng bắn.”

Anh ôm lấy bác sĩ đang nói đứt hơi:

“Anh thấy đấy… anh thấy… xem kìa… Hắn chạy trốn rồi…”

“Để hắn chạy trốn, như vậy hơn.”

Lupin lại bật đèn, chạy vào phòng tắm thấy rõ người đó chạy khuất, bình

tĩnh trở lại bàn châm đèn lên.

Jeanne ngất đi, xanh xao nằm trên giường. Bác sĩ ngồi trên ghế dựa, nói

những tiếng không mạch lạc. Lupin vừa cười vừa nói:

“Nào, bình tĩnh lại đi, không nên tự dằn vặt nữa vì việc đã xong rồi.”

“Bố cô ấy… Bố cô ấy…” Bác sĩ già rên rỉ.

“Đề nghị ông chăm sóc cho cô gái, cô ấy đau đớn đấy.”

Không giải thích gì thêm, Lupin trở vào phòng tắm bước ra hiên. Ở đó có

một cái thang, anh nhanh nhẹn đi xuống. Dọc theo tường đi quá hai mươi
bước anh đụng phải chiếc thang dây, leo lên đi vào phòng ông Darcieux.
Phòng này bỏ trống. Anh nói:

“Tuyệt, bệnh nhân thấy tình hình xấu đi và đã bỏ trốn. Chúc thượng lộ

bình an. Chắc cửa phòng bị chặn lại? Đúng thật… Như vậy là bệnh nhân đã
chơi xỏ bác sĩ, đêm đêm bình yên đứng dậy buộc thang dây vào ban công và
chuẩn bị những đòn tấn công. Tay Darcieux này cũng không ngốc lắm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.