ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 141

Tin đó làm bà yên lòng, được ông giúp và uống một ngụm rum, bà lại sức,

đến nằm trên giường và kể lại chuyện.

Cũng không dài dòng gì: Bà vừa thắp đèn trong gian phòng lớn, đang

ngồi bình thản đan áo chờ bố con về thì nghe ở gian nhà để quần áo bên
cạnh có tiếng khẹt nhẹ. Bà nghĩ: Chắc con mèo bà vẫn để bên đó.

Bà an tâm đi sang, rất kinh ngạc thấy hai cánh tủ quần áo thường để tiền ở

đó mở toang. Bà tiến lại thấy một người nấp ở đó, lưng tựa vào những ngăn
tủ:

Ông Goussot hỏi:

“Thế nó vào qua đường nào?”

“Đường nào à? Tôi chắc là qua tiền sảnh không khóa cửa.”

“Thế rồi nó chồm lại bà à?”

“Không, chính tôi chồm vào nó! Nó muốn chạy trốn.”

“Nó phải để tiền lại chứ?”

“Gì? Tiền à?”

“Nó lấy được rồi à?”

“Lấy rồi chứ! Tôi thấy xấp tiền trong tay nó, thằng vô lại! Thà tôi bị

giết… Thế là đánh nhau, ông thấy đấy.”

“Nó không có vũ khí gì?”

“Cũng như tôi, không có. Có ngón tay, móng tay, răng. Ông xem, nó cắn

tôi đây này. Rồi tôi van lên, tôi kêu cứu… Nó phải thả tôi ra.”

“Bà biết thằng đó không?”

“Tôi ngờ là ông già Traînard.”

“Tên đầu đường xó chợ ấy à? Ờ, đúng rồi, ông già Traînard. Tôi cũng cảm

thấy nhận ra nó. Đã ba ngày nay nó lảng vảng quanh nhà. Tay chó má, nó
đánh hơi thấy tiền! Chà, ông Traînard, rồi người ta đùa với ông: Đầu tiên xát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.