ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 157

Bà ấy rẽ xuống một con đường nhỏ đó, hẹp, ngoằn ngoèo, vắng lặng. Bên

phải con đường là một ngôi nhà mặt trước trông ra đường, có bức tường rêu
phong, chiều cao bất thường, có nhiều cột trụ găm đầy mảnh chai. Ở giữa,
một cánh cửa thấp hình vòng cung, Louise dừng lại đó, lấy chìa khóa rất to
mở ra rồi mẹ con cùng đi vào.

Lupin nói với tôi:

“Đường nào thì bà ta cũng chẳng cần giấu giếm gì vì không phải bà ta chỉ

đến một lần…”

Anh nói chưa xong thì phía sau chúng tôi có tiếng chân. Hai hành khất

già, một ông và một bà rách rưới bẩn thỉu. Họ đi qua cũng chẳng cần lưu ý
đến chúng tôi. Người đàn ông lấy ra một chìa khóa giống chìa khóa bà hàng
xóm tôi và mở cửa vào cửa đóng lại.

Tiếp đó ở đầu đường có tiếng ô tô. Lupin kéo tôi lùi xuống năm mươi mét

ẩn vào một hẻm nhỏ; chúng tôi thấy một người đàn bà trẻ bước xuống, con
chó trên tay, người lịch sự trang sức đầy người, đôi mắt rất đen, môi đỏ tóc
vàng. Đến trước cánh cửa cũng mở như thế, chìa khóa như thế. Người đàn
bà và con chó biến vào trong.

Lupin cười gằn:

“Sự việc trở nên thú vị đấy! Những người ấy có quan hệ chị em. “

Rồi một người hầu phòng, một ông cai bộ binh, một người to lớn bận

chiếc áo dài bẩn vá nhiều chỗ và một gia đình thợ thuyền sáu người xanh,
ốm yếu, có vẻ ăn không đủ no. Mỗi người mới đến đều có chiếc giỏ hoặc túi
lưới đựng thực phẩm.

Tôi kêu lên:

“Chắc họ đi cắm trại chơi.”

“Mỗi lúc càng lạ lùng!” Lupin nói từng tiếng “Tôi chỉ yên tâm được khi

biết phía sau bức tường này xảy ra chuyện gì!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.