ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 160

động, trầm mặc như quá mệt mỏi.

Thời gian trôi qua, sốt ruột và bắt đầu đói nên tôi ra đường kiếm một ít

thức ăn về cùng nhau ăn trong lúc theo dõi những diễn viên trong vở kịch
khó hiểu trước mắt. Mỗi phút qua đi hình như càng mang lại nỗi buồn tăng
thêm cho họ; họ có những cử chỉ thất vọng, càng còng lưng xuống trầm
ngâm.

Tôi bực bội nói:

“Họ có nằm lại đó không biết?”

Nhưng đến năm giờ ông người to lớn bận chiếc áo dài bẩn rút đồng hồ ra.

Mọi người cũng làm như ông ta và đồng hồ trên tay, họ có vẻ lo lắng chờ

đợi một hiện tượng quan trọng đối với họ. Hiện tượng không xảy ra; sau
mười lăm, hai mươi phút, người to lớn có điệu bộ thất vọng, đứng dậy đội
mũ vào. Rồi những tiếng than vãn vang lên. Hai chị em gầy và vợ người thợ
quỳ xuống làm dấu thánh. Người đàn bà trẻ có con chó và bà hành khất nức
nở và chúng tôi thấy Louise Ernemont buồn bã ôm đứa con gái.

Lupin nói:

“Chúng ta đi thôi.”

“Anh cho là xong rồi à?”

“Vâng, và chúng ta chỉ đủ thì giờ chuồn…”

Chúng tôi đi ra không trở ngại gì. Đến đầu con đường lớn, Lupin rẽ trái và

để tôi đứng ngoài, anh vào trong ngôi nhà đầu tiên nhìn rõ được khu vườn.
Sau khi hỏi thăm chủ nhà một lúc, anh ra gặp lại tôi và chúng tôi vẫy một
chiếc ô tô. Anh bảo lái xe:

“Đến đường Turin, số nhà 34.”

Đến ngôi nhà đó, tầng trệt là một phòng Công chứng. Gần như lập tức khi

chúng tôi vào văn phòng, luật sư Valandier, một người đã có tuổi, hòa nhã
tươi cười đứng dậy đón.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.