ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 161

Lupin tự giới thiệu mình là Đại úy về hưu Janniot, muốn xây dựng một

ngôi nhà theo sở thích và nghe nói có một đám đất trống gần đường
Raynouard.

Luật sư kêu lên:

“Nhưng đám đất đó không bán!”

“Chà, người ta nói với tôi… “

“Không đâu… Không đâu…”

Viên công chứng đứng dậy lấy trong tủ ra một vật cho chúng tôi xem. Tôi

bối rối: đó là bức tranh như tôi đã mua, cũng là bức tranh ở nhà bà Louise
Ernemont.

“Chính đám đất trong bức tranh là của họ Ernemont như người ta nói phải

không?”

“Đúng thế. Nó là một phần trong đám vườn rộng của viên thuế quan

Ernemont, bị xử trảm thời khủng bố. Những gì có thể bán được, những
người thừa kế đã bán dần. Đám đất cuối cùng này được giữ lại và sẽ được
giữ mãi không phân chia cho ai. Ít nhất là…” Viên công chứng cười.

“Ít nhất là thế nào?” Lupin hỏi.

“Ồ, cả một câu chuyện, cũng khá ly kỳ và thỉnh thoảng tôi cũng đọc tập

hồ sơ dày cộp cho vui.”

“Có gì bí mật không?”

“Không đâu.” Viên công chứng nói, rồi hình như phấn khởi, ông bắt đầu

kể lại. “Đầu cuộc cách mạng, lấy cớ đi với vợ và đứa con gái đang ở
Genève, Louise Ernemont đóng cửa lâu đài của ông, cho người hầu về và
cùng đứa con trai đến ở một ngôi nhà nhỏ ở Passy không cho ai biết trừ một
bà hầu gái tận tụy. Ông ta ở ẩn như vậy ba năm, hy vọng không ai tìm được,
thì một hôm sau bữa trưa đang ngủ, bà hầu vội vã đi vào phòng tìm ông. Bà
thấy đầu đường một toán người có vũ khí hình như đang đến nhà. Louise
Ernemont bật dậy và khi những người kia đập cửa thì ông chạy ra sau vườn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.