“Tội nghiệp!” Lupin thì thầm. “Sau đó anh ta ra sao?”
“Mẹ và em gái anh ta (lấy chồng ở Genève) đều đã chết nên bà hầu gái
già chăm sóc anh, cùng sống trong ngôi nhà ở Passy. Nhiều năm trôi qua
không có việc gì xảy ra nhưng đột nhiên năm 1812 có một việc gây cấn. Bà
hầu già trên giường bệnh sắp chết gọi hai người làm chứng lại và thổ lộ
những bí mật kỳ lạ. Bà tuyên bố là đầu cuộc cách mạng viên Thuế quan
mang về nhà ở Passy những túi đầy vàng bạc và những túi đó biến mất trước
lúc ông bị bắt. Theo Charles được bố cho biết thì tài sản đó được giấu trong
vườn giữa ngôi nhà tròn, chiếc đồng hồ mặt trời và cái giếng. Để dẫn chứng
bà hầu già đưa ra ba bức tranh, đúng ra là ba tấm vải chưa được đóng khung
mà viên Thuế quan vẽ trong lúc bị giam và tìm cách chuyển về cho bà vợ,
con trai và con gái. Để giữ lấy của cải, Charles hóa điên, bà hầu cũng có tìm
kiếm nhưng không được nên của cải vẫn luôn còn đó.”
“Còn đó đấy,” Lupin cười gằn.
“Chúng vẫn luôn luôn còn đó.” Luật sư cũng kêu lên, “nếu… nếu ông
mua nhà trước đây đánh hơi thấy gì đó không cuỗm đi. Nhưng giả thuyết
này không chắc vì ông ta chết trong bần hàn.”
“Thế thì?”
“Thế thì người ta vẫn tìm kiếm. Con cái cô gái từ Genève tới; Charles
cưới vợ một cách âm thầm và có con, những người thừa kế đó ra sức tìm
kiếm.”
“Nhưng Charles ra sao?”
“Charles sống ẩn dật, không bao giờ rời phòng ở.”
“Không bao giờ à?”
“Cũng có, và đó là điều khác thường, bí ẩn. Mỗi năm một lần Charles
Ernemont, do lòng mong muốn vô ý thức, đi xuống theo đúng con đường
người cha đã đi, qua vườn và ngồi, khi thì trên bậc tam cấp nhà tròn, khi thì
trên thành giếng, đến năm giờ hai mươi bảy phút mới đứng dậy lên nhà. Cho