ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 183

“Có gì vậy thưa bố?” Cô trả lời và tiến lại.

“Chồng con đâu?”

“Anh ấy, đây thưa bố” Angélique nói rồi chỉ Emboise đang hút thuốc, đọc

sách gần đấy.

Quận công vấp ngã, ngồi xuống một chiếc ghế dựa sợ hãi run lên:

“A, tôi điên mất!”

Người bận quần áo người câu cá quỳ trước mặt ông nói:

“Thưa chú, chú hãy nhìn kỹ cháu! Chú nhận ra cháu đúng không? Cháu là

cháu của chú, trước đã chơi đùa ở đây mà chú gọi là Jacquesco… Chú nhớ
chứ… Đây chú xem cái sẹo…”

“Đúng, đúng…” quận công lắp bắp. “Chú nhận ra cháu… là Jacques…

Nhưng anh kia… - Ông đưa tay bóp đầu. - Tuy vậy không, không thể
được… Cháu giải thích rõ đi… Chú không hiểu… Chú không muốn hiểu…”

Một lúc im lặng trong lúc người mới đến đóng cửa sổ và cửa lớn thông

sang phòng khách bên cạnh. Rồi anh lại gần ông quý tộc già, sờ nhẹ vào vai
để thức tỉnh ông khỏi cơn sợ hãi và chẳng mào đầu như muốn cắt bỏ những
giải thích không thật cần thiết, anh bắt đầu kể:

“Thưa chú, chú nhớ là cháu rời nước Pháp đã mười lăm năm, sau khi

Angélique từ chối lời cầu hôn của cháu. Cháu di tản tự nguyện và xây dựng
cơ sở ở vùng cực nam Algérie. Cách đây 4 năm trong một cuộc đi săn do
một lãnh tụ Ả rập tổ chức, cháu làm quen với một người tính tình dễ mến,
nhanh nhẹn, can đảm phi thường, trí óc vừa ngạo mạn vừa sâu sắc làm cháu
thích mê lên.”

Ông ấy là bá tước Andrésy, ở chỗ cháu sáu tuần. Khi ông đi chúng cháu

thư từ qua lại thường xuyên. Cháu lại thấy tên ông ta trên báo trong các đề
mục thế giới, thể thao. Ông ta sẽ trở lại, cháu chuẩn bị đón ông ấy cách đây
ba tháng, thì một buổi tối khi cháu cưỡi ngựa đi chơi, hai người giúp việc Ả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.