ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 28

nhà, anh đứng đó đôi mắt ngơ ngác nhìn một quang cảnh ghê tởm, khả ố
nhất: một thân hình phụ nữ ăn bận hở hang gập làm đôi trong tủ két như một
vật quá lớn bị lèn chặt… tóc vàng rủ xuống… và máu…

Anh ấp úng:

“Bà Nam Tước! Ồ, tên quái vật!…”

Anh bừng tỉnh, nhổ vào mặt tên sát nhân và đạp gót vào nó.

“Này, đồ khốn nạn… Đồ súc sinh… Với việc này thì lên máy chém…”

Lúc đó ở những tầng trên có nhiều tiếng trả lời cảnh sát gọi. Lupin nghe

bước chân dồn dập lên cầu thang. Phải rút lui thôi.

Thực tế thì anh ít bận tâm về việc đó vì lúc đối khẩu với Repstein, anh

thấy kẻ thù vững lòng nên có cảm giác có một lối thoát nào đó. Nếu không
chắc chắn thoát khỏi cảnh sát thì Nam Tước sao dám ở lại đấu với anh?

Lupin bước sang phòng bên cạnh ngay vườn. Ngay trong lúc cảnh sát

xông vào thì anh trèo qua ban công trượt theo ống máng vòng qua những
căn nhà. Trước mặt là bức tường có hàng cây, anh luồn giữa tường và hàng
cây, thấy một cánh cổng bèn lấy chùm chìa khóa mở ra khá dễ dàng. Anh chỉ
việc đi qua một cái sân, qua mấy gian nhà trống và một lát sau đã ở ngoài
đường. Tất nhiên anh chắc là cảnh sát không biết lối ra bí mật này.

***

Sau khi kể cho tôi nghe chi tiết về cái đêm ghê gớm đó, Lupin kêu lên:

“Thế nào, anh thấy Nam Tước Repstein ra sao? Con người bẩn thỉu làm

sao? Nhiều khi không thể tin vào hình dáng bên ngoài; tôi cam đoan với anh
tay ấy có vẻ là một người thực sự lương thiện!”

Tôi hỏi anh:

“Nhưng… những triệu bạc, những đồ trang sức của công chúa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.