ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 32

đường sẽ tập hợp trước nhà. Bà điên cuồng hy vọng và bấm nút chuông liên
tục. Có tiếng vặn khóa, cửa mở mạnh và bá tước xuất hiện trước cửa phòng,
nét mặt ông dễ sợ đến mức Yvonne run lên. Ông bước vào, cách bà vài ba
thước. Bà cố cử động nhưng không nổi, định nói mấy lời nhưng chỉ lắp bắp
vài tiếng rời rạc: Bà cảm thấy nguy khốn với ý nghĩ sẽ chết, đầu gối khuỵu
xuống và ngã sập trong tiếng rên.

Bá tước chạy lại nắm lấy cổ họng bà, khẽ nói:

“Cô im đi… không được gọi… sẽ tốt cho cô hơn…”

Thấy bà không chống cự, ông bỏ tay và rút ra những băng vải dài đã

chuẩn bị sẵn. Chỉ trong mấy phút người đàn bà trẻ bị trói tay dọc theo người,
nằm dài trên chiếc đi văng.

Trong phòng hơi tối, bá tước bật điện và lại chiếc bàn con Yvonne thường

để thư từ. Không mở được khóa, ông dùng móc sắt nạy và lấy trong ngăn
kéo ra mọi giấy tờ, gói thành một tập bỏ vào hộp các tông mang đi.

Ông cười gằn:

“Mất thì giờ vô ích phải không? Toàn là những hóa đơn, thư từ vô nghĩa.

Không có chứng cứ nào buộc tội cô cả. Chà! Điều đó không ngăn được tôi
giữ lấy con tôi và tôi thề sẽ không thả ra cho cô!”

Ông đi ra, tới gần cửa thì gặp anh hầu Bernard. Họ nói với nhau rất khẽ

nhưng Yvonne nghe tiếng người hầu:

“Anh thợ kim hoàn đã gửi thư trả lời. Anh ta sẵn sàng theo ý tôi.”

Bá tước nói:

“Công việc hoãn lại trưa mai. Mẹ tôi vừa điện cho biết không đến sớm

hơn được.”

Sau đó có tiếng khóa cửa và tiếng bước chân xuống tầng dưới, chỗ có bàn

làm việc của chồng bà. Yvonne nằm bất động, trí óc rối bời, những ý nghĩ
mơ hồ đốt cháy bà như những ngọn lửa. Bà nhớ lại cách cư xử tồi tệ của bá
tước d’Origny, những lời dọa nạt lăng nhục bà, dự định ly hôn… và bà hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.