ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 33

ra có một âm mưu chống lại bà. Những người hầu theo lệnh chủ, nghỉ việc
cho đến chiều mai, bà bảo mẫu thì có Bernard đồng mưu, đã đem đứa con
trai của bà đi; nó không trở về được và bà sẽ không bao giờ thấy nó nữa.

Bà kêu lên:

“Con trai tôi đâu? Con tôi!…”

Thất vọng, đau khổ, bà cứng người lại, kinh ngạc thấy cánh tay phải còn

một ít tự do. Một hy vọng điên cuồng chợt đến, bà kiên trì từ từ tự giải thoát
mình. Việc làm đó khá lâu. Phải mất nhiều thời gian nới lỏng nút buộc và
khi mở được cánh tay, cũng khá lâu mới tháo hết giây trói chân tay. Nhưng ý
nghĩ về đứa con đã giúp bà; khi đồng hồ điểm tám tiếng, bà cởi xong giây
trói cuối cùng và bà tự do.

Vừa đứng lên, bà chạy lại cửa sổ vặn then dọc định gọi người qua đường.

Đúng lúc đó có một viên cảnh sát đi lại trên vỉa hè, bà cúi xuống. Khí lạnh
ban đêm làm bà bình tĩnh lại, nghĩ đến vụ bê bối, rồi điều tra, thẩm vấn, nghĩ
đến đứa con. Trời ơi? Làm thế nào để giành lại nó và thoát khỏi nơi đây?
Chỉ một tiếng động nhỏ, bá tước sẽ đến và biết đâu trong lúc tức giận…

Bà lo sợ, run lên từ đầu đến chân. Kinh hoàng về cái chết, về đứa con,

hoảng loạn đầu óc, bà lạc giọng ấp úng: “Cứu với! Cứu tôi với!…”

Bà ngừng lại rồi tiếp tục khe khẽ: “Cứu tôi với! Cứu với!” Tiếng gọi đó

gợi lên một sự chờ đợi được cứu thoát. Một lúc sau bà đứng trầm ngâm,
thỉnh thoảng khóc và run rẩy. Rồi, một cách máy móc bà đưa tay lên tủ sách
nhỏ phía trên bàn, lần lượt lấy bốn cuốn sách, lơ đãng giở ra và để lại chỗ
cũ, cuối cùng tìm thấy trong cuốn thứ năm một danh thiếp đề chữ:

Horace Velmont

Câu lạc bộ đường Hoàng cung

Bà nhớ lại câu lạ lùng người này nói với bà trong một dịp tiếp khách ở

nhà này cách đây mấy năm về trước:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.