ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 57

“Đồ súc sinh, mày rơi vào bẫy rồi!… Tốt lắm, chúng ta chờ mày ở đây

khá lâu. Nào, nhào xuống? Khó chịu lắm à? Nhưng phải thế đấy. Được. Quỳ
một gối xuống trước bà chủ… và rồi đầu gối kia. Phải dạy đúng mức mới
được! Chà, thế là ngã rồi! Lạy Chúa, nếu anh Dugrival tội nghiệp trông thấy
được nhỉ! Bây giờ, Gabriel, vào việc thôi!”

Bà đi vào phòng, mở một cánh tủ gương treo quần áo. Gạt quần áo sang

một bên, bà đẩy một cánh cửa khác là phía sau chiếc tủ và là lối đi sang một
căn phòng bên cạnh.

“Giúp cô mang nó vào đi, Gabriel. Cháu gắng chăm sóc nó cẩn thận nhé!

Bây giờ tay nghệ sĩ này là vàng đấy.”

***

Một buổi sáng, anh chàng bị thương hồi tỉnh, mở mắt nhìn quanh thấy

mình nằm trong một căn phòng lớn hơn phòng anh bị đâm, có một số đồ đạc
và những tấm màn che cửa sổ từ trên xuống dưới. Nhưng cũng đủ sáng để
thấy anh thanh niên Gabriel ngồi trên một chiếc ghế gần giường đang quan
sát anh. Anh lẩm bẩm:

“Chà cậu nhóc! Có lời khen cậu đấy. Cậu đâm dao chắc chắn và khá thành

thạo!”

Và anh ngủ lại.

Hôm đó và những hôm sau nữa, anh tỉnh dậy nhiều lần và mỗi lần đều

nhìn thấy khuôn mặt hơi xanh của chàng trai, với đôi môi mỏng, đôi mắt đen
nghiêm khắc. Anh nói:

“Cậu làm mình sợ đấy. Nếu cậu đã quyết tâm giết mình thì cứ làm đi,

đừng phân vân gì. Nào, cười đùa đi. Ý nghĩ về cái chết đối với mình lúc nào
cũng kỳ cục nhất đời. Còn với cậu, anh bạn ơi có lẽ điều đó trở nên ghê
gớm. Chào cậu, mình thích ngủ hơn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.