ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 78

sử. Ơn chúa, tôi mạnh khỏe lắm và không muốn chết. Chỉ gặp trường hợp
những tấm thảm bị mất… thì thực tình tôi không khẳng định là không.”

Ông cười nói như vậy nhưng giọng cười không vang và những hôm sau,

lúc nhắc lại đề tài đó người ta vẫn có cảm giác gò bó, nặng nề. Những người
tham dự lúc đó cũng không biết nói gì hơn. Một người nói đùa:

“Đại tá, ông không gọi là Harold chứ?”

“Theo tôi thì không, ông vui vẻ tuyên bố. Tôi không gọi như vậy và tôi

cũng không giống ông vua Saxon chút nào.”

Khi ông đại tá dứt câu, mọi người đều xác nhận là bên cạnh những cửa sổ

(cửa sổ bên phải hoặc ở giữa, họ không thống nhất với nhau) có một tiếng
chuông gọn, sắc, không có tiếng rền. Tiếp theo tiếng chuông, bà Sparmiento
nắm lấy tay chồng sợ hãi kêu lên. Ông hỏi:

“Cái gì vậy? Như vậy là thế nào?”

Khách mời im lặng nhìn vào những cửa sổ. Ông đại tá hỏi lại:

“Như vậy là thế nào, tôi không hiểu được. Ngoài tôi ra không có ai biết

được chỗ đặt chuông đó…”

Cùng lúc đó - mọi người đều chứng kiến - đột nhiên nhà tối sầm và ngay

lập tức từ trên xuống dưới, trong phòng khách, phòng ở, trên các cửa sổ
tiếng chuông điện vang rộ lên.

Trong khoảnh khắc, có sự lộn xộn tệ hại, khiếp sợ điên cuồng. Đàn bà kêu

lên, đàn ông đấm mạnh vào những cánh cửa đóng. Người ta xô đẩy nhau, có
những người ngã xuống bị dẫm chân lên. Có thể nói như mối lo sợ của đám
người hốt hoảng do cháy nhà hoặc đạn trái phá nổ.

Khống chế tiếng ồn ào, đại tá thét lên:

“Im lặng… Đừng lộn xộn. Tôi bảo đảm mọi trường hợp… Cầu dao điện ở

kia… trong góc, ở đây…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.