ARSÈNE LUPIN VÀ HỒI ỨC BÍ MẬT - Trang 79

Nói rồi rẽ một đường qua khách mời, ông đến góc phòng và điện lại sáng

lên ngay, hệ thống chuông rung im lặng.

Thế rồi dưới ánh sáng đột ngột, một cảnh tượng lạ lùng hiện ra: hai bà bất

tỉnh, bà Sparmiento bám tay chồng, quỳ xuống đất, mặt tái xanh như chết.
Đàn ông nhăn nhó, cà vạt xộc xệch, có dạng những người đang chiến đấu.

Một người nào đó kêu lên:

“Những tấm thảm còn kia!”

Người ta rất ngạc nhiên vì cho rằng diễn biến vừa rồi đưa lại hậu quả tất

nhiên là những tấm thảm bị mất và chỉ như thế mới giải thích được, nhưng
không có gì di dịch. Một số tấm thảm có giá trị treo trên tường vẫn còn đó.
Và tuy khắp nhà ồn ào, chìm trong bóng tối, bộ phận bảo vệ không thấy ai
vào hay định lọt vào.

Đại tá nói:

“Mặc dù chỉ những cửa sổ phòng trưng bày gắn máy báo động và những

máy đó chỉ có tôi biết mà tôi không đụng đến, lạ thật!”

Người ta ồn ào cười nói về cuộc báo động nhưng không thoải mái và hơi

thẹn vì mỗi người đều thấy hành động của mình vừa rồi vô lý. Người ta vội
rời khỏi ngôi nhà này mà dù sao người ta vẫn thấy một không khí lo lắng,
không yên ổn.

Có hai nhà báo ở lại; đại tá sau khi chăm sóc Edith, bảo các bà hầu phòng

ra rồi trở vào gặp họ. Cùng với các thám tử, ba người tiến hành một cuộc
điều tra nhưng không tìm được chi tiết quan trọng nào. Rồi đại tá mở một
chai sâm banh. Đến quá nửa đêm, chính xác là hai giờ bốn mươi lăm phút,
hai nhà báo ra về, đại tá vào phòng mình, các thám tử xuống tầng trệt dành
cho họ, thay phiên nhau canh gác, lúc đầu thức trông chừng rồi làm một
vòng quanh vườn và lên phòng trưng bày.

Nhiệm vụ đó được thực hiện đúng mức trừ khoảng từ năm giờ đến bảy

giờ sáng, quá buồn ngủ họ không đi tuần. Nhưng lúc đó bên ngoài trời đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.