sạch sẽ trong lành và chưa biết đến giết chóc; nếu cô có nghĩ rằng mình đã
rất căm ghét hắn khi lâu la của hắn giết chết đồng bào cô và biến họ thành
những con rối vô hồn, và khi hắn đâm cô bằng thanh cổ tự kiếm gớm guốc
đó – chẳng là gì so với những gì cô đang phải cảm nhận. Chỉ là một ngọn
nến so với cả mặt trời, một lời thì thầm so với tiếng la hét của một ma nữ.
Không bao giờ, cô đáp lại giọng nói trong đầu mình. Hắn điều khiển hành
động của ta, nhưng Arthas sẽ không thể đập tan ý chí của ta đâu.
Câu trả lời chỉ là tiếng cười lạnh lẽo trống rỗng.
Họ tiếp tục tiến tới, băng qua Làng Gió Mát và Chính Điện Đông. Họ dừng
lại ngay cổng thành Trăng Bạc. Giọng nói của Arthas có vẻ như chẳng thể
vang được đâu xa, nhưng Sylvanas vẫn biết nó vẫn có thể được nghe trong
từng ngõ ngách của thành phố khi hắn đứng trước cánh cổng.
“Cư dân thành Trăng Bạc! Ta đã hào phóng ban cho các ngươi cơ hội đầu
hàng, nhưng các ngươi đã ngoan cố từ chối. Hãy biết rằng ngày hôm nay,
toàn bộ chủng tộc và di sản cổ xưa của các ngươi sẽ chấm dứt! Cái chết đã
đến để chiếm lấy ngôi nhà cao quý của loài tiên!”
Cô, Tướng Tuần Du Sylvanas Windrunner, bị bêu ngay trước mắt đồng bào
mình như một minh chứng cho những gì sẽ xảy ra với họ nếu họ không đầu
hàng. Nhưng họ không làm thế, và vì thế cô yêu quý họ vô cùng dù cho cô
bị ép phải phụng sự chủ nhân đen tối của cô.
Và vậy là thành phố đẹp đẽ hào nhoáng của ma thuật sụp đổ, vinh quang
của nó bị đập nát khi đội quân xác sống tiến tới – đội quân mang tên Truy
Quét như những gì cô nghe thấy Arthas gọi chúng. Như lúc trước, Arthas
đã hồi sinh người chết để phụng sự cho hắn, và nếu Sylvanas còn có trái
tim, nó hẳn cũng đã vỡ nát trước cảnh tượng có quá nhiều bạn bè yêu quý
của cô phải lê bước bên cạnh cô, tuân lệnh một cách vô tri. Chúng chẻ đôi
thành phố chúng đi qua bằng một vết sẹo đen tím xấu xa, các cư dân lảo
đảo đứng dậy cùng những vết thương như là sọ bị đập nát, hoặc nội tạng bị
kéo lê dưới đất.
Cô đã hi vọng rằng eo biển giữa thành Trăng Bạc và Quel’Danas sẽ trở
thành một chướng ngại vật không thể vượt qua, và trong phút chốc hi vọng
đó trở nên rất thực tế. Arthas kéo dây cương và nhìn vào lòng nước xanh