ASHFALL: TÀN TRO - Trang 196

Tôi thở dài, trượt lên phía trước. Đi được khoảng chúc mét, tôi quay lại

nhìn và thấy Darla vẫn chưa hề di chuyển một bước nào.

“Đi nào, Darla. Đi thôi!” Tôi gào lên.

Cô ấy lầm lũi lê từng bước về phía tôi.

Tốc độ di chuyển của chúng tôi phải nói là như rùa bò. Darla vẫn nhất

quyết chỉ đi bằng một tay. Có hai lần, thấy con thỏ không chịu nằm yên, cô
ấy lập tức quẳng luôn hai cây gậy xuống đất và dùng hai tay ôm lấy con thỏ.
Sau lần thứ hai, tôi quyết định dừng lại nhặt chúng lên và đeo ra đằng sau
balô của mình.

Như vậy, chúng tôi đã di chuyển nhanh hơn được một chút. Ít nhất giờ

con thỏ không còn kéo chúng tôi đi chậm lại nữa. Với hai tay rãnh rỗi ôm
con thỏ, Darla đã có thể bắt nó nằm im. Tuy nhiên nhanh hơn không có
nghĩa đỡ vất vả hơn. Thiếu gậy trượt, Darla không thể giữ thăng bằng hay
lấy đà để trượt. Và tôi vẫn phải dừng lại hết lần này đến lần khác để chờ cô
ấy.

Tôi không thể tiếp tục đi như thế này. Tôi rất thông cảm với Darla. Cùng

một lúc cô ấy mất đi mẹ, mất nhà, mất tất cả mọi thứ cô ấy xây dựng nên,
và mất đi cả đàn thỏ. Tôi nghĩ mình có thể phần nào hiểu được cảm giác
của cô ấy. Vào thời điểm đó tôi cũng chỉ muốn dừng lại, cuộn tròn vào một
góc và để cho ai đó chăm sóc cho mình. Mặc dù vậy, mặc dù rất muốn chạy
trốn khỏi hiện thực đau đớn ấy, và để cho thời gian chữa lành mọi vết
thương lòng, nhưng hơn tất thảy, tôi muốn được sống. Darla và tôi sẽ khó
lòng sống sót nếu chúng tôi vẫn cứ di chuyển với tốc độ rùa bò thế này. Vì
thế, khi chúng tôi đi đến ngã ba đường, nơi tôi dự định đi về hướng Đông,
tôi đã rẽ sang hướng Nam đi về phía thị trấn Worthington. Darla đi theo tôi
như một cái máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.