ASHFALL: TÀN TRO - Trang 21

nhiên quay đầu lại hỏi tôi, mắt thậm chí còn không buồn nhìn đường. “Bên
trong nhà có ai không nhóc?”

“Không ạ.” Tôi cố gắng trả lời ngắn gọn nhất có thể.

“Có vật nuôi nào không?”

“Không ạ.”

Lái xe từ trạm cứu hỏa đến nhà tôi chắc chưa đầy một phút, vậy mà tôi

có cảm giác như kéo dài cả tiếng. Nếu biết phải ngồi cùng một ông lính cứu
hỏa to xác nhát chết và một bà lái xe siêu ẩu thế này tôi thà tự chạy bộ về
nhà còn hơn. Xe đỗ phịch trước cửa nhà tôi, và trước khi tôi kịp định thần
lại trên xe đã không còn ai. Hai cửa xe mở toang. Tôi rên rỉ nhích từng chút
một ra phía cửa xe. Mọi bộ phận trên người tôi đều đau ê ẩm: hai đầu gối,
vai phải và toàn bộ cơ đùi và bắp chân, chưa kể hai mắt cay xè và cổ họng
khô khốc và hơn tất thảy đầu tôi cũng bắt đầu đau.

Từ xe xuống đường chỉ có hai bậc thôi mà với tôi là cả một thử thách.

Tôi loạng choạng ở bậc đầu tiên và may mắn kịp bám vào cái thanh bên
hông xe chứ không chắc đã ngã ngửa ra sau rồi.

Nhìn từ đằng trước, nhà tôi trông thật thê thảm. Như thể vừa bị một nắm

đấm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tạo thành một lỗ hổng lớn ngay trên
trần phòng ngủ của em gái tôi và làm sập hoàn toàn mặt trước của ngôi nhà.
Lửa cháy ngùn ngụt qua cái lỗ và bắt đầu bén sang toàn bộ phần mái. Khói
nâu bốc lên cuồn cuộn khắp nơi.

Ơn chúa em gái tôi không có nhà. Nếu con bé ở nhà hôm nay có lẽ giờ đã

chết cháy rồi. Một tiếng trước, tôi đã sung sướng khi nghĩ tới hai ngày cuối
tuần không phải nhìn mặt đứa em gái bướng bỉnh. Nhưng giờ tôi lại không
mong muốn gì hơn sớm gặp lại con bé. Tôi dám chắc ngay khi hay tin về
đám cháy thế nào mẹ tôi cũng sẽ phi như bay về từ Illinois. Nhà bác tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.