ASHFALL: TÀN TRO - Trang 270

Chúng tôi trải tấm vải dầu ra một góc sạch nhất có thể rồi nằm xuống.

Tôi đã hy vọng hai đứa có thể nằm tán gẫu một lúc trước khi đi ngủ, nhưng
Darla chỉ hôn chụt lên môi tôi một cái rồi quay mặt vào tưởng ngủ ngon
lành. Có thể là cô ấy mệt, nhưng cũng có thể là mùi phân lợn khiến cô ấy
không có hứng nói chuyện.

***

Jack là đứa duy nhất được ăn sáng vào sáng hôm sau. Tôi đã nghĩ đến

chuyện bảo Darla nấu nốt chỗ bột ngô còn lại để ăn, thay vì để dành cho
con thỏ, nhưng chỗ đó cũng chỉ đủ cho một cái bánh rán.

Cách nơi chúng tôi dừng lại nghỉ đêm hôm qua không xa là một ngã ba

đường và tôi không biết phải rẽ theo hướng nào. Tôi hỏi Darla, nhưng cố ấy
cũng mù mịt như tôi. Các kĩ năng về cơ khí và máy móc của cô ấy xem ra
không ứng dụng được gì ở đây. Chúng tôi quyết định rẽ phải, với hy vọng
rằng nó sẽ dẫn chúng tôi đi về hướng Nam, tránh xa khỏi Dubuque với điều
kiện nãy giờ chúng tôi vẫn đang đi đúng hướng Đông.

Đến tầm khoảng giữa trưa thì chúng tôi đã phải rẽ thêm hai ngã rẽ nữa.

Và lần nào cũng chỉ là theo phỏng đoán. Đường càng lúc càng hẹp và các
rãnh nước hai bên đường có vẻ nông hơn. Đoạn nào đi xuyên qua rừng thì
thấy thoải mái, nhưng đoạn nào phải băng qua cánh đồng là lại thấy nản.
Chúng tôi đi mãi, đi mãi mà chẳng thấy bóng dáng con sông Mississippi
đâu, mặc dù Darla luôn miệng nói có các ngọn đồi dốc chứng tỏ nó đang ở
rất gần.

Bữa trưa hôm nay của chúng tôi chỉ là vài phút nghỉ ngơi và một chút

nước. Tôi đã cố gắng để không nghĩ tới thức ăn nhưng hình ảnh chiếc bánh
ngô và mấy túi bột ngô để lại cho mẹ Katie cứ liên tục lởn vởn trong đầu
tôi. Càng lúc tôi càng cảm thấy hành động nghĩa hiệp khi ấy của mình là
ngu xuẩn. Tôi vẫn còn nhớ như in mình đã đói và kiệt sức như thế nào khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.