ASHFALL: TÀN TRO - Trang 302

“Thằng khốn nạn!” Darla chửi ầm lên.

Bọn chúng bật cười ha hả, đầy khoái trá.

Trời bắt đầu tối dần và hai chúng tôi vẫn chưa biết đêm nay sẽ ngủ ở đâu.

Nhưng việc cấp thiết hơn là chúng tôi chưa hề đi vệ sinh suốt từ lúc gặp hai
tên lính trên đường. Darla chặn một đứa bé đang chạy qua chỗ chúng tôi và
hỏi toa lét ở đâu. Nó chỉ ra xa rồi vùng khỏi tay cô ấy, chạy biến đi mất.

Theo hướng tay thằng bé chỉ, chúng tôi đi mãi, đi mãi mà vẫn chẳng thấy

có chỗ nào trông giống nhà xí. Người trong này chật như nêm, vừa đi chúng
tôi vừa phải luồn lách tìm chỗ để bước. Một số tụ tập lại thành nhóm, nói
chuyện hoặc ngồi run lẩy bẩy với nhau. Số khác nằm đắp chăn dưới đất, co
quăp cạnh nhau để giữ ấm. Thỉnh thoảng chúng tôi bắt gặp một vài người
nằm chỏng chơ một mình dưới đất, da dẻ trắng bệch như xác chết. Nhưng
khi tôi đến gần thì mắt họ bật mở, nhìn tôi trừng trừng như muốn đuổi tôi ra
chỗ khác.

Chúng tôi ngửi thấy mùi nhà xí còn trước khi nhìn thấy nó mặc dù gọi nó

là nhà xí cho oai thôi chứ thực chất đó là một cái rãnh tự đào, rộng khoảng
60 phân, sâu khoảng 45 phân. Đang có 10 hay 11 người ngồi xổm dọc theo
rãnh, giải quyết vấn đề của mình ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt
Chúa và tất cả mọi người.

Một vấn đề nữa, ngoài việc không hề có sự riêng tư ra, khu nhà xí này

còn không có giấy chùi, bồn rửa hay xà phòng. Đành rằng Darla và tôi
không quá đặt nặng mấy thứ đó nhưng chuyện này khác hẳn: hàng ngàn con
người đang sử dụng cái rãnh kia làm nhà vệ sinh công cộng. Tôi đứng ngây
trân trối nhìn cái nhà xí và những người đang ngồi trên đó. Chỉ có hai người
mang theo giấy vệ sinh, còn lại không dùng báo thì dùng tuyết để rửa. Darla
quay đầu đi và chống hai tay xuống gối.

“Cậu không sao chứ?” Tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.