ASHFALL: TÀN TRO - Trang 308

trên bàn tay trái. Một vài người cầm theo cốc giấy nhưng tất cả đều trống
rỗng, không hề có đồ ăn.

Chúng tôi xếp hàng hơn 2 tiếng trước khi đến được đủ gần để xem

chuyện gì đang diễn ra ở phía trước. Đám đông đang đẩy nhau dồn về phía
hàng rào. Phía bên kia hàng rào là một dãy bàn đựng đồ ăn, giống như tôi
vẫn nhìn thấy ở hội chợ hàng năm được tổ chức ở trung tâm thành phố.
Hàng chục cái lỗ nhỏ được khoét trên hàng rào, cao ngang ngực. Đám lính
mặc đồ rằng ri đứng gác ở trước mỗi cửa.Tôi chứng kiến từ đầu đến cuối
cảnh một người dân trong trại tị nan chật vật chen được lên tới hàng rào.
Anh ta giơ hai tay ra và tên lính xịt một vết sơn màu xanh lên bàn tay trái
của anh ta, sau đó phát cho một cái cốc giấy vào tay phải. Còn chưa đi được
quá hai bước khỏi hàng rào, anh chàng đó đã bốc sạch chỗ thức ăn trong
cốc cho vào mồm nhai ngấu nghiến. Tôi không thể nhìn ra anh ta ăn cái gì.

Phải đến khi tới lượt tôi mới biết đó là gạo. Một thứ gạo trắng, nhạt nhẽo

và ít ỏi. Cái cốc giấy giỏi lắm dựng được 200 gam nhưng chúng cũng đâu
có đầy. Tôi cầm nắm cơm nhét vào miệng. Sau khi ăn xong, tôi xé cái cốc
làm đôi và liếm bên trong. Tôi vẫn đói cồn cào, chúng tôi xếp hàng chờ cả
sáng chỉ để nhận chỗ thức ăn chẳng đủ cho một con gà ăn.

Đột nhiên tôi nhìn thấy một cậu bé tầm 8-9 tuổi đang ngồi bệt dưới đất,

điên cuồng cọ bàn tay trái xuống tuyết. Nó cọ mạnh đến mức bật cả máu
vậy mà vết sơn xanh vẫn còn nguyên.

“Em đang làm gì thế?” Tôi hỏi.

“Để xin được suất thứ hai.” Thằng bé nói, giọng như sắp khóc. “Nhưng

vô ích, họ sẽ không cho anh nếu tay anh bị chảy máu.”

“Bao giờ thì đến bữa trưa?”

“Bữa trưa á? Anh điên à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.