ASHFALL: TÀN TRO - Trang 312

“Cháu không muốn cắt hàng.” Tôi nói.

“Không phải cắt hàng đâu. Ban đầu mọi người quy định xếp hàng theo

độ tuổi nhưng cách đó không khả thi vì thế giờ chuyển sang xếp theo chiều
cao. Đi nào.”

Chúng tôi theo bà vượt lên trên khoảng 50 người. Đây là lần đầu tiên tôi

cảm thấy vui mừng vì mình không phải quá cao. Darla có thể xếp trên
chừng 20-30 người nữa nhưng cô ấy muốn ở lại cùng tôi. Người phụ nữ
trong chiếc áo vàng đi tiếp, vừa đi vừa trò chuyện và chỉnh đốn lại hàng
ngũ.

Khoảng 15 phút sau, mọi người bắt đầu lục đục tiến lên phía trước. Đi

gần lên phía trên, tôi nhìn thấy một nhóm trẻ con đang ăn ngấu nghiến món
thịt lợn hầm với đậu đen, được đựng trong những cái bát xốp và múc bằng
thìa nhựa, một bữa ăn quá xa xỉ nếu so với bữa sáng nay.

Hai người mặc áo vàng khi nãy lặng lẽ đứng quan sát đám đông, trong

khi ở phía bên kia hàng rào, những người áo vàng còn lại đang bận rộn múc
đồ ăn và dọn dẹp. Hai tay lính gác đứng bên cạnh, mặt mũi lầm lì khó ưa.

Chúng tôi còn cách phía trước khoảng chục mét thì đột nhiên cả hàng

dừng lại. Đoàn người xếp sau tôi thở dài cái thượt rồi lũ lượt giải tán, bọn
trẻ con nhanh chóng tản đi khắp nơi.

Tôi quay sang hỏi người phụ nữ tóc nâu khi nãy. “Có chuyện gì thế ạ?

Tại sao mọi người lại bỏ đi?”

“Cô rất tiếc, nhưng hôm nay hết thức ăn rồi. Thực ra đồ ăn thì còn nhưng

chúng ta phải chia ra để còn cầm cự tới đợt hàng tiếp theo. Mặc dù đã hết
sức tiết kiệm nhưng chỗ thức ăn này chắc cũng chỉ đủ đến tuần sau. Hy
vọng xe cứu trợ của Chính phủ sẽ sớm quay lại.”

“À, thế ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.