ASHFALL: TÀN TRO - Trang 39

Mấy tiếng tiếp theo của chúng tôi đã trôi qua… phải nói như thế nào nhỉ?

Hãy bảo ai đó nhốt bạn trong một chiếc hộp tối om, không đèn đóm, không
người nói chuyện, sau đó kêu họ lấy một cái que đập thình thình vào đó
trong nhiều tiếng đồng hồ. Và nếu khi ấy bạn vẫn chưa hóa điên, bạn sẽ
hiểu cảm giác bây giờ của chúng tôi. Trước ngày hôm nay, tôi không hề biết
rằng con người hoàn toàn có thể hóa điên vì nỗi khiếp sợ và sự buồn chán
cùng một lúc. Bình thường tôi vốn không phải là tuýp người thích động
chạm nhưng từ hôm qua đến giờ ba chúng tôi hầu như không có lúc nào rời
tay nhau.

Bữa trưa của chúng tôi tiếp tục trôi qua trong bóng tối và tiếng động ầm

ầm bên ngoài. Chú Joe siết chặt tay tôi một cái rồi buông ra. Tôi nhìn thấy
vài tia sáng nhỏ lóe lên từ cái đồng hồ trên tay chú. Mấy phút sau chú quay
lại ôm theo khệ nệ một đống đồ ăn: Thịt hun khói, phô mai Thụy Sỹ và hai
lát bánh mỳ. Chúng tôi truyền tay nhau uống nốt chỗ sữa còn lại trong can
bởi tối thế này dù có cốc cũng chẳng nhìn thấy để mà rót.

Sau bữa trưa, sự buồn chán của tôi bắt đầu tăng lên đến cực điểm. Không

có gì làm ngoài việc ngồi suy nghĩ vẩn vơ: Gia đình tôi còn sống không?
Liệu tôi có sống sót qua nổi lần này không? Tôi ngồi đó và tự hỏi bản thân
trong nhiều giờ liền. Và rồi có gì đó đã thay đổi.

Một sự tĩnh lặng như tờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.