ASHFALL: TÀN TRO - Trang 63

chán. Nhưng nói chung sau lần đó tôi tránh không nhìn vào những chiếc xe
đổ nát trên đường.

Khi tôi sang được đến phía bên kia của thị trấn thì gặp phải một chuỗi tai

nạn liên hoàn khác nên đành phải đi vòng qua sân các nhà. Nhà ở đây hầu
hết đều xây theo kiểu trang trại: một tầng, mái thấp và nghiêng. Một số căn
nhà thậm chí còn đã sập hoàn toàn, chỉ còn trơ trọi bức tường sau nhà và cái
ống khói.

Việc di chuyển của tôi không được thuận lợi cho lắm. Bình thường nếu

đạp nhanh thì tôi cũng chỉ mất chưa đầy 15 phút để tới lớp Taekwondo. Tôi
không biết mình đã trượt trên lớp tro bụi được bao lâu, nhưng ít nhất cũng
phải 2 tiếng. Tốc độ chậm chạp này khiến tôi bắt đầu thấy nản chí. Cứ thế
này thì không biết đến bao giờ tôi mới tới được Warren? Liệu tôi có đến
được đó trước khi hết sạch thức ăn và chết đói giữa đường không?

Đối diện với học viện là một căn tiệm có tên The Pita Pit thình thoảng tôi

vẫn ghé qua ăn. Sau vài tiếng trượt trên đường giờ tôi đói đến nỗi có thể ăn
liền hai suất đặc biệt và một chai Coke 2 lít. Tất nhiên, nếu quán The Pita
Pit còn nguyên vẹn chứ không phải là đống gạch đổ nát bên cạnh tấm bảng
hiệu.

Điều thần kỳ là học viện Taekwondo Cedar Falls vẫn trụ vững, mặc dù

cánh cửa trước đã bị một chiếc xe tải đâm đổ, làm vỡ hầu hết các cánh cửa
sổ. Buồng lái đang mắc kẹt lại trong tòa nhà còn đuôi xe xoay ngang ra
ngoài vệ đường.

Tôi loay hoay mất một lúc mới tháo được giày ra khỏi ván trượt, bởi tro

bụi đã làm cho nó kẹt cứng. Tôi trèo qua cửa sổ, một tay vác ván trượt, một
tay ôm gậy. Tôi cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng, vừa đi vừa lắng nghe và
nhìn ngó xung quanh, có thể chủ nhân của chiếc xe này vẫn đang ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.