ASHFALL: TÀN TRO - Trang 85

trại đầy ắp gia súc và cây trái. Vậy mà giờ đi qua đây cứ như đang lạc vào
Thung Lũng Chết. Càng lúc tôi càng lo sẽ không tìm được chỗ ngủ qua
đêm.

Khi mọi thứ xung quanh đều đã trở nên tối thẫm, tôi từ bỏ tìm kiếm vầ

rời khỏi đường cái để rẽ vào một cánh đồng ngô. Tôi không biết tại sao
mình lại làm như vậy khi mà trên đường chẳng có ai. Nếu muốn tôi hoàn
toàn có thể nằm lăn ra giữa đường mà ngủ. Tôi bỏ balô xuống.

Một thân cây ngô đơn độc, phủ đầy tro bụi, đúng chỏng chơ bên cạnh tôi.

Tôi vặt một bắp ngô, bóc lớp lá bên ngoài và cắn thử một miếng. Hạt ngô
vừa nhỏ vừa cứng, có muốn nhai cũng chẳng nhai nổi, trừ phi muốn gãy
răng. Cuối cùng, tôi đành nuốt chửng chỗ ngô trong miệng và ném bắp ngô
đi. Tôi đoán đây không phải là loại ngô dành cho người ăn. Lớn lên ở Iowa,
đáng ra tôi phải biết nhiều hơn về các loại ngô mới phải. Nhưng sự thực là
có rất nhiều người ở Iowa cũng không biết gì về ngô, giống như tôi.

Tôi quyết định chọn món súp gà cho bữa tối. Ăn thẳng từ hộp, lạnh ngắt

và nhớt nhớt. Tôi vì quá đói nên cũng chẳng buồn để ý tới chỗ váng mỡ nổi
lềnh phềnh lúc nó trôi tuột xuống cổ họng. Bữa tối của tôi kết thúc với
nguyên một chai nước. Cứ đà này chỉ đến sáng mai là tôi hết nước. Được
mỗi cái an ủi là balô sẽ nhẹ đi đáng kể.

Tôi quấn mình trong tấm vải dầu và gối đầu lên balô. Đây không phải là

một chiếc giường lý tưởng nhưng cả ngày trời trượt trên đường đã khiến tôi
kiệt sức và tôi thiếp đi rất nhanh.

Tôi đã mở về Laura. Một giấc mơ kỳ quặc và khó hiểu. Một người đàn

ông đang nhấc bổng Laura lên trời qua làn tro bụi, bằng một tay. Tôi chưa
từng gặp người này bao giờ: da ngăm đen và thấp bé, với nét mặt rất kỳ lạ.
Có điều, khi nhìn vào khuôn mặt của người đó tôi chợt cảm thấy bình yên
và thanh thản vô cùng, lần đầu tiên kể từ khi thảm họa xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.