BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 169

Rồi trợn mắt, quát thuộc viên:
- Tụi bay cầm súng làm gì thế? Ông Văn Bình là ân nhân của tao. Tụi bay
phải đưa ân nhân về phòng tử tế. Có chuyện gì thì chết với tao.
Simun chìa bàn tay sần sùi:
- Kính chào bạn Z.28. Hy vọng sẽ gặp bạn lại trong hoàn cảnh thân thiện
hơn.
Sửa soạn quay gót, hắn sực nhớ ra:
- À, tôi có cặp ngà voi quý lắm, từ trước đến nay chưa từng có. Tôi sai
người đóng thùng gửi về Sài Gòn biếu bạn, gọi là...
Văn Bình lắc đầu:
- Tôi không thích hối lộ. Vả lại, tôi cũng không phải là người dễ hối lộ.
Giọng Simun đượm vẻ buồn rầu:
- Lòng tôi chân thành, mà bạn cố ý hiểu lầm. Tôi biết bạn là con người
cương trực, đồng tiền không thay đổi được ý tưởng. Vả lại, nếu chủ tâm hối
lộ, tôi sẽ bỏ ra vài ba triệu đô la. Cặp ngà voi này trị giá nhiều nhất là
15.000 đô la. Tôi biếu bạn là để ghi nhớ mối tình tri ngộ. Không dám giấu
bạn, tôi đã hạ con voi khổng lồ này trong khu rừng gần dòng suối giáy biên
giới hồi ấy, hồi bạn cứu tôi khỏi chết. Tôi cũng giết nó bằng mũi tên vầu,
giống mũi tên bạn bắn ngã bọn lính đoan và chó bẹt-giê. Bạn không nhận
thì tủi thân thằng Simun này quá...
Văn Bình không đáp, từ từ bước ra cửa. Simun tiễn chàng ra hành lang,
giọng thân mật:
- Nội ngày mai, cặp ngà sẽ tới Sài Gòn.
Văn Bình lùi lũi ra xe, tâm trí rối beng. Tài xế nổ máy, lái về trung tâm
thành phố. Gã râu quai nón ngồi bên chàng, phì phèo thuốc lá.
Bỗng tài xế hỏi:
- Ông về đâu?
Gã râu quai nón lớn tiếng:
- Mày điếc hay sao mà không nghe ông chủ dặn. Ông chủ dặn mày đưa ông
Văn Bình về khách sạn Settha, nghe chưa, đồ con khỉ!
Tên tài xế nhún vai:
- Mày coi chừng. Tao vốn hiền như cục đất nhưng đôi khi lại dữ như cọp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.