BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 103

Hắn thở dài khẽ như không nghe thấy, xoay người đi.

Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, hắn gọi ta ra chỉ để hỏi một câu

đấy thôi sao? Lòng ta vẫn rất hiếu kỳ hắn và tiểu quận chúa đã nói gì với
nhau, nhưng ta không có dũng khí để hỏi, chỉ có thể rối rắm trong lòng.

Ngày hôm sau, ta ngoan ngoãn ru rú trong phòng, chờ ăn xong cơm

trưa sẽ theo sư phụ và các sư huynh xuống núi về nhà.

Đột nhiên, trong sân có tiếng ồn ào, ta nhận ra là giọng của tiểu quận

chúa. Ta lập tức đóng chặt cửa phòng, dự định cố thủ không ra. Chạm mặt
cô ta chẳng gặp chuyện gì hay ho.

Không ngờ, ta đóng cửa không muốn gây chuyện, chuyện lại gây với

ta.

Tiểu quận chúa đứng trong sân quát lên: “Gọi nha đầu kia ra đây, nhất

định là nó trộm đồ của ta.”

Nha đầu? Viện này trừ ta chỉ có đàn ông, tiểu quận chúa nói nha đầu

chắc chắn là nói ta, nhưng ta trộm đồ của cô ta lúc nào?

Bị vu oan là kẻ trộm, ta thật sự ngồi không yên, đứng dậy mở cửa.

Trong sân rất đông người, ngoài tiểu quận chúa và bốn nha hoàn, còn

có ba vị đại hiệp của Vô Nhai phái, hai mỹ nữ của Viễn Sơn phái, ba vị đạo
trưởng của Võ Đang, xem ra là bị mấy câu quát lớn tiếng của tiểu quận
chúa dẫn tới. Sư phụ và Vân Châu cùng tất cả sư huynh đã ra khỏi phòng,
đang đứng vây quanh tiểu quận chúa.

Tiểu quận chúa vừa trông thấy ta liền giơ ngón tay ngọc ngà chỉ thẳng

vào mặt ta: “Ánh Hồng, Nghênh Thúy, lục soát phòng cô ta!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.