BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 140

đóa hoa đỗ quyên kiều diễm.

Ta vội vàng chạy đến phòng bên cạnh.

Dương sư huynh phòng bên kinh ngạc nhìn ta: “Tiểu Mạt, muội làm

sao vậy?”

Ta lau nước mắt, vội hỏi: “Dương sư huynh, Vân Châu đâu?”

“Hắn vừa đi.”

Ta xoay người chạy ra cổng.

Tại sao ta không có cánh, tại sao ta quá vô tâm, tại sao không dũng

cảm hơn, tại sao đường dài đến vậy?

Cổng mở rộng, trên đường núi thấp thoáng một bóng áo trắng, tuấn mã

màu đen phi như bay xuống núi.

Non cao vời vợi, khung trời xanh thẳm, bóng áo trắng kia như hồng

nhạn tung cánh bay xa, trời cao đất rộng, giang hồ mênh mông, biết năm
tháng nào mới hội ngộ?

Nước mắt giàn dụa, ta lau xong thì đã chẳng còn thấy hắn. Ta còn một

câu muốn hỏi hắn, kiếp này liệu còn cơ hội không?

Bàn tay ta nắm chặt thanh chủy thủ hắn tặng ngày sinh nhật, thanh

chủy thủ khắc chữ “Tương”. Ta vẫn cho là một chữ trong tên của Minh
Tương đại sư, ta không hề biết, thì ra chủy thủ có một đôi, là TƯƠNG TƯ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.