BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 165

Vất vả cái đầu ngươi, xuống thuyền liền ngồi kiệu, trong kiệu còn

dùng sức chèn ép ta, một mình hắn ngồi quá nửa cỗ kiệu.

Giang Thần mỉm cười hỏi: “Thiếu Hoa, mẫu thân ta có nhà không? ”

Người trẻ tuổi cười nói

:“Cô cô nhận được thư biểu ca nói hôm nay

về đến nhà, từ sáng sớm đã bảo người ra cửa chờ đón, lúc này cô cô đang ở
phòng khách. ”

Dứt lời, hắn vừa cười vừa nhìn ta: “Vị này chắc là chị dâu, chị dâu đi

đường vất vả.”

Giang Thần gật đầu nói:“Tiểu Mạt, đây là biểu đệ Thiếu Hoa.”

Ta gượng cười rất mất tự nhiên, cũng may ở Tiêu Dao nghe người

khác gọi em dâu chị dâu đã quen, ta mới không đến nỗi kinh hoàng thất
thố.

Cửa chính lóe bóng áo đỏ, một thiếu nữ đi ra, tươi cười diễm lệ, mặc

bộ xiêm y màu đỏ như thạch lựu nở rộ dưới ánh mặt trời, rực rỡ đến chói
mắt!

Cô gái lướt như yến đến trước mặt Giang Thần, cười rạng rỡ, hai mắt

long lanh, chưa nói đã cười: “Biểu ca, rốt cuộc anh đã về.”

Rốt cuộc? Mỏi mắt chờ mong sao?

Giang Thần quay đầu cười với ta: “Đây là biểu muội Thiếu Dung. ”

Ta mỉm cười với cô ấy, cô ấy tùy tiện nhìn ta một cái, cười một cái rồi

lại nhìn Giang Thần, nắm tay Giang Thần một cách rất tự nhiên, vừa lay tay
vừa làm nũng: “Biểu ca, anh đi biền biệt cả năm chỉ về nửa tháng, lần này
không cho anh đi nữa, trên núi có gì hay đâu, Tiêu Dao môn toàn đàn ông,
có khác gì miếu hòa thượng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.