BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 24

“Vị công tử kia sao mà giống Giang sư huynh?”

Triệu Dạ Bạch sư huynh lập tức kiễng chân, khum tay để nhìn.

Ta nhìn theo bàn tay mập mạp của Hà Tiểu Nhạc sư huynh, thấy một

bóng dáng cao gầy phóng khoáng đi ra từ cửa lớn Ôn Nhu Hương.

Ta trợn mắt nhìn, Giang Thần! Hắn… hắn vào Ôn Nhu Hương!

Hắn vốn ngọc thụ lâm phong, giữa một con phố toàn đàn ông tầm

thường, nổi bật như hạc giữa bầy gà.

Khó trách Hà sư huynh mắt một mí cũng nhìn ra hắn.

Triệu Dạ Bạch sư huynh vẫy cánh tay mập mập, hô: “Giang Thần!

Chúng ta ở bên này.”

Giang Thần ngẩn ra, nhìn về phía chúng ta.

Sau lưng hắn là mấy cô nương của Ôn Nhu Hương, ta vừa nhìn đã

thấy toàn thân rét lạnh. Đang giữa tiết xuân se lạnh, bọn họ đã mặc thứ
xiêm ý hở cả tay lẫn chân, thật là không coi thời tiết ra gì.

Giang Thần đi tới, trong tay còn cầm một bọc hành lý nhỏ. Trời ạ, hắn

còn mang cả quần áo để thay đến đây, chẳng lẽ tính định cư luôn ở Ôn Nhu
Hương?

Ta nhìn ba chữ Ôn Nhu Hương cỡ lớn thiếp vàng, lại nhìn mấy cô

nương ăn mặc hở da hở thịt, lập tức suy nghĩ miên man, lòng trào lên cảm
giác kỳ quái, không tả được thành lời.

Giang Thần ngọc thụ lâm phong đứng trước mặt ba người chúng ta,

không chút ngượng ngùng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.