BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 331

Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, gió khẽ

thổi qua, làm chuông gió phát ra những tiếng rất êm tai.

“Tại sao nàng lại yêu cầu thế này. Nếu ta không đến, vĩnh viễn cũng

không hay biết nàng từng căn dặn thế. Nếu nàng yêu cầu thế, tại sao không
tới tìm ta?” Sư phụ nhìn nước chảy, vừa như lầm bầm vừa như nói nhảm
khi say rượu, giọng điệu bi thương, khiến người nghe không thể đành lòng.

Ta không biết lý do người đau khổ nên không biết an ủi từ đâu. Tiếng

nước tí tách từng giọt như tô đậm nỗi sầu. Ta mơ hồ cảm giác được, sư phụ
và mẫu thân không chỉ là bằng hữu đơn giản, nhưng ta không dám phỏng
đoán nhiều hơn, bởi vì trong lòng ta sư phụ thoát tục như thần tiên, dường
như chưa từng dính dáng đến tư tình nhi nữ.

Một hồi lâu sau, ta mới ngượng ngùng nói nhỏ: “Chắc là mẫu thân rất

tin tưởng người, vì thể mới gửi gắm con cho người đúng không ạ? Mẫu
thân biết người nhận ra bút tích của bà, biết vì thế người sẽ nuôi dưỡng con
thật tốt, đúng không ạ?”

“Đúng… Mười mấy năm qua, ta luôn tìm nàng, vào ngày sinh nhật

con, ta từng đứng chờ ở cổng, nhưng nàng không lộ diện, hoặc là để người
khác đưa đồ tới, hoặc là để đồ ở một chỗ khác, ta chưa từng gặp được nàng,
sau này, ta nghĩ, nàng hận ta nên không muốn gặp ta.”

Sự đau đớn trong giọng nói của sư phụ càng lúc càng rõ ràng, ta chưa

từng thấy người như vậy. Trước giờ người luôn lạnh nhạt ung dung, bình
thản nhã nhặn. Chuyện lớn nhỏ của Tiêu Dao môn người xử lý rất nhẹ
nhàng, hạ bút thành văn. Như thể chuyện có lớn đến đâu chỉ cần phất tay là
hóa giải, ta rất ngưỡng mộ sự ung dung bình thản đấy của người, như dòng
nước không thay đổi, tiêu dao chẳng màng thế sự.

Ta nghĩ, lúc đầu ta đem lòng thương mến Vân Châu, nhất định là chịu

ảnh hưởng từ sư phụ, Giang Thần như một bức tranh mẫu đơn theo lối tỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.