BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 347

“Cô ấy…..” Thích phu nhân hình như muốn nói gì đó lại thôi, hung

hăng trợn mắt với Giang Thần một cái. Sau đó nói với sư phụ: “Thạch
Cảnh, hôn kỳ ta định tổ chức ngày tết Trung thu, chú thấy thế nào?”

“Rất tốt.” Sư phụ có vẻ bất an, từ khi vào Quy Vân sơn người luôn có

vẻ căng thẳng, hết nhìn đông lại nhìn tây hoàn toàn không có dáng vẻ bình
tĩnh ung dung thường ngày. Ta không khỏi buồn cười, coi như mẫu thân lẩn
trốn trong đám người làm, sư phụ người ngoài sáng, mẫu thân trong tối, sư
phụ chỉ nhìn làm sao tìm ra?

Thích phu nhân sai người hầu dâng trà, chuẩn bị cơm. Trà nóng nhanh

chóng được dâng lên, theo kế hoạch ta và sư phụ bàn bạc, sau khi uống nửa
chén trà, ta đột nhiên “Ối” một tiếng, ôm bụng.

Giang Thần và Thích phu nhân đồng loạt hỏi: “Làm sao vậy?”

Sư phụ cũng vội vàng hỏi: “Con khó chịu chỗ nào?”

“Con đau bụng.”

Vừa dứt lời, Giang Thần đã ngồi xổm trước mặt ta.

Lần đầu tiên ta giở trò lừa gạt… Diễn kịch trước bao nhiêu người, thật

sự khiến ta chột dạ bất an, sợ bị Thích phu nhân nhìn ra manh mối, chỉ biết
cúi đầu, hận không thể che mặt không để Giang Thần và Thích phu nhân
nhìn, oái ăm làm sao Giang Thần cứ nâng mặt ta lên, căng thẳng nhìn ta,
hỏi: “Đau như thế nào?”

Ta thấp giọng rên rỉ vẻ đau khổ: “Mấy ngày nay bụng cứ đau âm ỉ,

muội tưởng gió biển làm lạnh bụng, nhưng lúc này thì rất đau, như muốn
đứt ruột, như có sâu cắn.”

Giang Thần tái mặt: “Không giống đau vì lạnh bụng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.