BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 35

Hắn “hừ” một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Ta nhìn bóng lưng của hắn âm thầm hối hận, thật thà là đức tính tốt,

nhưng có những lúc, nói dối một câu với ý tốt vẫn hơn. Nhìn Giang sư
huynh phong lưu phóng khoáng bị ta chọc giận đến mức lưng cứng đơ như
gậy trúc, lòng ta áy náy khôn nguôi.

Tối muộn, ta nhàn rỗi không có việc gì, rạch một khe nhỏ ở cái gối,

móc vài hạt anh đào ra. Hạt anh đào trơn láng, màu trắng ngà, như một viên
trâu châu nhỏ bất quy tắc. Ta đặt vài hạt anh đào trong lòng bàn tay, cảm
động rối tinh rối mù. Bởi vì, ta lớn thế này, chưa từng nhận món quà nào
dụng tâm như thế. Sư phụ vẫn nói ta dễ dàng cảm động, dễ dàng thỏa mãn,
quả là như thế, bởi vì chỉ có thế này, ta mới có thể áp chế nỗi khổ về thân
thế bản thân dưới đáy lòng.

Nhớ mấy năm nay, ngày sinh nhật hàng năm, Giang Thần đều đưa ta

quà kiểu này, mặc dù không đáng tiền, nhưng ít nhất hắn cũng nhớ sinh
nhật ta, vậy mà ta chẳng nhớ đến sinh nhật hắn.

Có qua không có lại là kẻ bất lịch sự, ta bất lịch sự với hắn bao nhiêu

năm qua, có lẽ đã đến lúc thể hiện.

Vấn đề ở chỗ, ta lục lọi trong phòng hồi lâu, nhận ra bản thân không

xu dính túi, không có gì để tặng hắn.

Cuối cùng, ánh mắt ta nhìn đến bọc quần áo trên bàn. Hai ngày này ta

bận rộn nhiều việc, quên béng cái bọc quần áo này. Ta ngơ ngác nhìn một
hồi lâu, suy nghĩ một chút, quyết định mở ra, không bằng tặng khóa vàng
bình an cho Giang Thần, còn có tý giá trị.

Thật ra, lòng ta rất thắc mắc người hàng năm tặng bọc quần áo là ai,

có quan hệ gì với ta. Quần áo trong bao cũng là loại đáng giá, hẳn là gia
cảnh không kém, quyết không phải vì không nuôi được mà vứt bỏ ta, chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.