BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 364

A Tiếu trừng hắn với mắt, hình như không cao hứng: “Đại trượng phu

gì mà, hở cái là đỏ mặt, chàng có bằng lòng không? Trả lời!”

Là thật sao? Thạch Cảnh dè dặt nhìn nàng, trợn mắt như sợ rằng mình

đang mơ.

“A Tiếu, nàng đùa đúng không? Hôn nhân đại sự … phải thận trọng.”

“Không muốn đúng không?” A Tiếu sa sầm nét mặt, bỏ mặc hắn quay

lưng đi xuống chân núi.

Thạch Cảnh vội vàng đuổi theo, luống cuống nói: “Không phải thế,

không phải thế!”

“Rốt cuộc có bằng lòng không?”

Thạch Cảnh đỏ mặt, lắp bắp: “Tất nhiên bằng lòng, A Tiếu, …”

A Tiếu dẩu môi: “Ta ghét nhất là kẻ nói lắp, hừ, bằng lòng ta cũng

không muốn nữa!”

Thạch Cảnh lo lắng đến tái mặt: “A Tiếu, đùa ta thật sao?”

A Tiếu lại cười: “Uh, đùa.” Không chút do dự.

Lòng Thạch Cảnh tan nát. Như bị mất hết sức lực, không nhấc nổi

chân nữa.

A Tiếu thấy hắn như hóa đá tại chỗ, lại quay lại đứng trước mặt hắn.

Thạch Cảnh kinh ngạc nhìn A Tiếu, cảm giác như gió xuân thổi qua

cõi lòng nát tan, như sông băng tan giá, lớp băng từ từ rạn nứt, còn có tiếng
băng vỡ lách tách vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.