BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 43

Hắn nhíu mày kêu oan: “Ta đâu có lớn tiếng, đêm khuya thanh vắng,

tạo cảm giác thế thôi.”

Bỏ đi, hắn mồm mép như thế, ta so đo với hắn thì đến sáng cũng chưa

xong.

Ta đưa khóa vàng cho hắn: “Năm nào huynh cũng tặng quà cho muội,

muội chưa từng tặng huynh, cái…này, tặng huynh biểu hiện tấm lòng của
muội.”

Hắn nhìn cái khóa vàng trong tay ta, lại nhìn ta, ánh mắt long lanh như

hai vì sao.

“Tặng ta thật sao?”

“Tất nhiên là thật.”

Hắn không chút khách khí cầm khóa vàng từ tay ta, nói với giọng chân

thành tha thiết: “Tiểu Mạt muội đối với ta thật tốt.”

Thật ra ta chưa từng đối tốt với hắn, hắn khen câu đấy, khiến ta

ngượng ngùng, ho khan hai tiếng.

Hắn đi tới cửa, đột nhiên như nhớ ra điều gì, lại dừng bước, quay đầu

nhìn ta cười đưa tình: “Có lẽ nào… muội tặng ta khóa vàng là nhắn nhủ,
tình vững hơn vàng, khóa trọn một đời?”

Quyết không phải ý đó! Ta quá sợ hãi, vội vàng kéo tay áo hắn,

nghiêm túc nói: “Không phải thế, đây là khóa bình an, bình thường là mẫu
thân chuẩn bị cho con để mong một đời bình an, Giang sư huynh, ngàn vạn
lần, ngàn vạn lần huynh đừng hiểu lầm.”

Ta đặc biệt nhấn mạnh hai lần chữ “ngàn vạn lần”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.