BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 52

của ta, những cái chén này có tặng hay không cũng như nhau, nếu hắn
không đón nhận tâm ý của ta, những cái chén này sẽ phát huy công dụng.

Ta lên tinh thần, bữa tối ăn qua loa, khi tịch dương hòa cùng màn đêm,

ta cầm cái chén, đến phòng Vân Châu với tâm trạng “gió đìu hiu sông Dịch
lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về”. (thơ Kinh Kha làm trước khi
lên đường đi ám sát Tần Thủy Hoàng)

Hắn đang đứng trước bàn cầm bút vẽ tranh. Chậu đỗ quyên đỏ tươi

khoe sắc trước cửa sổ, trên bàn trải một tờ giấy Tuyên Thành, một con tỳ
hưu nhỏ bằng ngọc thạch chặn tờ giấy. Hắn đang vẽ tranh, trong mắt ta hắn
chính là tranh.

Ta cố lấy dũng khí nói: “Ca ca, sinh nhật muội, các huynh đều tặng

quà, muội… muội cũng có quà tặng lại mọi người.”

Hắn đặt bút, quay đầu nhìn ta.

Ánh mắt của hắn trong suốt như suối sâu, không nhiễm chút bụi trần.

Đối diện ánh mắt hắn khiến ta thấy bối rối, vì vậy vội lắp bắp câu hỏi đã
chuẩn bị: “Muội đưa cả đời này cho huynh, huynh nghĩ sao?” (chữ “chén”
và “đời” phát âm gần giống nhau)

Ta nói xong liền dứt khoát đưa cái chén ra.

Khoảnh khắc đấy như dài đến vô tận, hắn chỉ cách ta một gang tay, mà

như thiên sơn vạn thủy, trái tim ta như chim ưng tung cách bỗng nhiên lạc
giữa tầng trời.

Hắn yên lặng nhận cái chén trong tay ta, nhìn kỹ một hồi rồi thấp

giọng nói: “Chén này không tệ, muội khéo tay lắm.”

Chỉ một câu sơ sài đấy thôi sao? Hàng lông mày chẳng nhúc nhích

mảy may?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.