BÀ DALLOWAY - Trang 131

lòng ông, ở Constantinople; và phu nhân Bruton, người mà những bữa tiệc
của bà ta được cho là cực kỳ thú vị, đã không mời bà. Ông ấy đang giơ bó
hoa ra – hoa hồng, những đóa hồng đỏ và trắng. (Nhưng ông không thể đủ
can đảm thốt lên rằng ông yêu bà ấy; với rất nhiều lời lẽ, không.)

Nhưng đáng yêu làm sao, bà nói, cầm lấy bó hoa của ông. Bà hiểu; bà

hiểu mà không cần ông nói ra; Clarissa của ông. Bà cắm chúng vào cái lọ
trên bệ lò sưởi. Trông chúng đáng yêu làm sao! Bà nói. Và bữa tiệc có vui
không? Bà hỏi. Phu nhân Bruton có hỏi thăm bà không? Peter Walsh đã trở
lại. Bà Marsham đã viết. Bà có phải mời Ellie Henderson không? Người
đàn bà Kilman đó đang ở trên gác.

“Nhưng chúng ta hãy ngồi xuống năm phút đã.” Richard nói.
Tất cả trông có vẻ quá trống vắng. Toàn bộ những cái ghế xếp sát tường.

Họ đã làm gì? Ồ, đó là dành cho bữa tiệc; không ông không quên, bữa tiệc.
Peter Walsh đã trở lại. Ồ, phải; bà ấy đã có ông. Và ông ta sắp sửa ly dị; và
ông ta đã yêu một người phụ nữ nào đó ở ngoài kia. Và ông ta không hề
thay đổi chút nào. Bà ấy ở đó, đang chữa lại cái váy của mình…

“Đang nghĩ tới Bourton.” Bà nói.
“Hugh đã tới ăn trưa.” Richard nói. Bà cũng đã gặp ông ta! Chà, ông ấy

đang ngày càng quá quắt. Mua những xâu chuỗi cho Evelyn; béo hơn bao
giờ hết; một con lừa không thể chịu nổi.

“Và đột nhiên tôi nghĩ ‘Lẽ ra tôi đã lấy ông.’” bà nói, nghĩ tới Peter

đang ngồi đó với cái nơ con bướm nhỏ xíu của mình; với con dao nhíp đó,
mở nó ra, đóng nó lại. “Giống như ông ta luôn là vậy, ông biết đó.”

Họ đã nói chuyện về ông ta trong bữa trưa, Richard nói. (Nhưng ông

không thể nói với bà ấy rằng ông yêu bà ấy. Ông cầm lấy tay của bà ấy.
Hạnh phúc là điều này, ông nghĩ.) Họ đã viết một lá thư cho tờ Times giùm
Millicent Bruton. Đó là tất cả những gì phù hợp với Hugh.

“Và cô Kilman thân mến của chúng ta?” Ông hỏi. Clarissa nghĩ những

đóa hồng hoàn toàn đáng yêu; đầu tiên được bó chung với nhau; giờ sự hòa
hợp của chính họ bắt đầu tách rời nhau.

“Kilman tới ngay khi chúng tôi ăn trưa xong.” Bà nói. “Elizabeth có vẻ

bối rối. Họ tự nhốt mình trong phòng. Tôi cho là họ đang cầu nguyện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.