Khi người ta trẻ, Peter nói, người ta rất nôn nóng muốn hiểu biết mọi
người. Giờ đây, khi người ta đã già, chính xác là năm mươi hai (Sally năm
mươi lăm, về mặt cơ thể, bà nói, nhưng tâm hồn bà giống như tâm hồn của
một cô gái hai mươi tuổi); giờ đây, khi người ta đã chín chắn, Peter nói,
người ta có thể quan sát, người ta có thể thấu hiểu, và người ta không muốn
đánh mất khả năng cảm nhận, ông nói. Không muốn, điều đó đúng, Sally
nói. Mỗi năm bà lại cảm nhận sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn. Nó tăng lên, có
lẽ, ông nói, chao ôi, nhưng người ta nên vui mừng về điều đó – nó tiếp tục
tăng lên trong kinh nghiệm của ông. Có một người ở Ấn Độ. Ông muốn kể
với Sally về cô ta. Ông muốn Sally biết cô ta. Cô ta đã kết hôn, ông nói. Cô
ta có hai đứa con nhỏ. Tất cả bọn họ phải tới Manchester, Sally nói – ông
phải hứa trước khi họ ra về.
Đó là Elizabeth, ông nói, con bé chỉ cảm thấy phân nửa những gì chúng
ta cảm thấy, chưa hết. Nhưng người ta có thể nhìn thấy họ dành hết tình
cảm cho nhau, Sally nói, quan sát Elizabeth đi tới chỗ cha cô. Bà có thể
cảm thấy nó thông qua cách Elizabeth đi tới chỗ cha mình.
Vì cha cô đang nhìn cô, trong lúc ông ta đứng nói chuyện với vợ chồng
nhà Bradshaw, và ông ta đã tự nhủ, Cô gái đáng yêu đó là ai nhỉ? Và đột
nhiên ông ta nhận ra đó là Elizabeth, và ông ta đã không nhận ra cô, trông
cô rất đáng yêu trong cái váy màu hồng! Elizabeth đã cảm thấy ông ta nhìn
cô khi cô nói chuyện với Willie Titcomb. Vì thế cô tới chỗ ông ta và họ
đứng bên nhau, lúc này, khi bữa tiệc đã gần như kết thúc, nhìn mọi người ra
về, và những căn phòng ngày càng trở nên trống vắng, với những thứ nằm
rải rác trên sàn. Ngay cả Ellie Henderson cũng ra về, gần như cuối cùng, dù
không ai nói chuyện với bà ta, nhưng bà ta muốn nhìn thấy mọi thứ, để kể
cho Edith nghe. Richard và Elizabeth khá vui mừng vì nó đã kết thúc,
nhưng Richard tự hào về con gái của mình. Và ông không có ý định nói với
cô, nhưng ông không thể không nói với cô. Ông đã nhìn cô, ông nói, và đã
tự hỏi, Cô gái đáng yêu đó là ai nhỉ? và hóa ra đó là con gái của ông! Điều
đó khiến cô thấy hạnh phúc. Nhưng con chó của cô đang tru lên.
“Richard đã tiến bộ. Ông nói đúng.” Sally nói. “Tôi sẽ tới nói chuyện
với ông ta. Tôi sẽ chúc ngủ ngon. Bộ não thì có gì là quan trọng,” phu nhân