BÀ DALLOWAY - Trang 75

nước, vân vân. Họ sẽ đi thuyền trên hồ để ngắm trăng – đó là một trong
những ý tưởng điên rồ của Sally. Ông có thể nghe cô mô tả mặt trăng. Và
cả bọn kéo ra ngoài. Ông bị bỏ lại, hoàn toàn cô độc.

“Cậu không muốn đi với họ à?” Cô Helena hỏi – bà cô già Parry! – bà

đã đoán ra. Ông quay người lại và Clarissa lại xuất hiện. Bà ấy đã quay lại
đón ông. Ông bị áp đảo bởi sự rộng lượng của bà – lòng tốt của bà.

“Đi thôi.” Bà ấy nói. “Họ đang đợi.” Suốt cả đời mình, ông chưa bao giờ

cảm thấy hạnh phúc đến thế! Họ đã làm hòa với nhau không cần nói một
lời. Họ bước xuống hồ. Ông có hai mươi phút hoàn toàn hạnh phúc. Giọng
nói của bà, tiếng cười của bà, chiếc váy của bà (một thứ gì đó bềnh bồng,
trắng tinh, đỏ thẫm), tinh thần của bà, sự mạo hiểm của bà; bà đã khiến cho
tất cả bọn họ phải lên thuyền và khám phá hòn đảo; bà đã làm cho một con
gà mái giật mình; bà cười khanh khách; bà hát. Và trong suốt thời gian đó,
ông biết rất rõ, Dalloway đã phải lòng bà; bà đã phải lòng Dalloway; nhưng
điều đó dường như không quan trọng. Không có gì quan trọng. Họ ngồi
trên mặt bước và trò chuyện – ông và Clarissa. Họ ra vào tâm trí của nhau
không cần chút nỗ lực nào. Và rồi trong một giây tất cả kết thúc. Ông tự
nhủ khi họ đi xuống thuyền: “Cô ấy sẽ lấy người đàn ông đó,” một cách ơ
thờ, không chút oán giận; nhưng đó là một điều hiển nhiên. Dalloway sẽ
cưới Clarissa.

Dalloway chèo thuyền đưa họ vào. Ông không nói lời nào. Nhưng vì lý

do nào đó khi họ quan sát anh ta xuất phát, nhảy lên chiếc xe đạp của mình
để đạp hai mươi dặm qua khu rừng, ngoái lại trên yên xe, vẫy tay và biến
mất, rõ ràng ông đã cảm thấy, một cách bản năng, lớn lao, mạnh mẽ, tất cả
những điều đó; đêm đó; mối tình lãng mạn; Clarissa. Anh ta xứng đáng có
cô ấy.

Về phần mình, ông thật vô lý. Những đòi hỏi của ông đối với Clarissa

(giờ ông có thể nhìn thấy nó) thật vô lý. Ông đã yêu cầu những điều bất
khả. Ông đã tạo ra những màn kịch kinh khủng. Tuy nhiên, hẳn bà ấy sẽ
chấp nhận ông, có lẽ, nếu ông ít vô lý hơn. Sally cũng nghĩ như vậy. Suốt
mùa hè đó cô ta đã viết cho ông những lá thư dài; họ đã nói về ông ra sao;
bà ấy đã ca ngợi ông thế nào, Clarissa đã khóc ra sao! Đó là một mùa hè

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.