BÀ DALLOWAY - Trang 74

Bởi tất nhiên trong buổi tối đó, chính cái buổi tối đó, Dalloway đã tới,

và Clarissa đã gọi anh ta là “Wickham”; đó là sự khởi đầu của tất cả mọi
chuyện. Một người nào đó đã đưa anh ta tới, và Clarissa đã nghe nhầm tên
của anh ta. Bà ấy đã giới thiệu anh ta với mọi người là Wickham. Rốt cuộc
anh ta nói: “Tôi tên là Dalloway!” – đó là lần đầu tiên ông gặp Richard –
một thanh niên trắng trẻo, hơi ngượng nghịu, ngồi trên một cái ghế xếp, và
bật thốt “Tôi tên là Dalloway!” Sally đã chộp ngay lấy nó; sau đó cô luôn
gọi anh ta là “Tôi tên là Dalloway!”

Lúc ấy, ông là một nạn nhân của những phát hiện. Phát hiện này – rằng

bà ấy sẽ cưới Dalloway – khiến mắt lòa đi – hoàn toàn áp đảo vào lúc đó.
Có một kiểu – ông có thể nói sao nhỉ – một kiểu thoải mái trong cung cách
của bà ấy đối với anh ta; một điều gì đó mang tính chất tình mẫu tử; một
điều gì đó dịu dàng. Họ nói chuyện về chính trị. Suốt bữa ăn tối ông đã cố
nghe xem họ đang nói gì.

Sau đó, ông có thể nhớ đã đứng cạnh ghế của bà cô già Parry trong

phòng khách. Clarissa đi tới, với cung cách hoàn hảo, như một bà chủ nhà
thật sự, và muốn giới thiệu ông với một ai đó – đã nói như thể họ chưa bao
giờ gặp nhau trước đó, điều này khiến ông giận điên lên. Thế nhưng ngay
cả lúc đó ông vẫn ngưỡng mộ bà ấy về chuyện đó. Ông ngưỡng mộ sự can
đảm của bà, bản năng xã hội của bà; ông ngưỡng mộ khả năng hoàn tất
thành công mọi sự của bà. “Vị chủ nhân hoàn hảo,” ông đã nói với bà,
khiến mặt bà nhăn lại. Nhưng ông muốn bà cảm thấy điều đó. Ông sẽ làm
bất kỳ điều gì để khiến cho bà ấy tổn thương sau khi nhìn thấy bà ấy với
Dalloway. Vì thế bà ấy đã rời khỏi ông. Và ông có cảm giác rằng tất cả bọn
họ tập hợp với nhau trong một âm mưu chống lại ông – cười cười nói nói
sau lưng ông. Ông đứng đó cạnh cái ghế của bà cô Parry như thể ông đang
nói với những loài hoa dại. Chưa bao giờ, chưa bao giờ ông đau khổ kinh
khủng đến thế! Hẳn ông đã quên ngay cả việc giả vờ lắng nghe; cuối cùng
ông tỉnh lại; ông thấy bà cô Parry trông có vẻ hơi bực dọc, phẫn nộ thì đúng
hơn, với đôi mắt lồi dán vào ông. Ông suýt kêu lên rằng ông không thể
tham gia vì ông đang ở trong địa ngục! Mọi người bắt đầu rời khỏi phòng.
Ông nghe họ nói về việc lấy những cái áo choàng; và việc trời lạnh trên mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.