BA ĐỒNG VÀNG - Trang 103

là sự phê phán mà Ben Jonson

[17]

trao cho Shakespeare ở tửu quán Siren và

không có lý do gì để cho rằng, với vở Hamlet làm chứng cứ, kết quả là văn
học phải gánh chịu. Không phải những nhà phê bình giỏi nhất là những
người có đời sống riêng tư hay sao, và không phải sự phê bình duy nhất
đáng nhắc tới chính là sự phê bình hay sao? Vậy đó là một vài hoạt động
tích cực mà trong đó cô, với tư cách một nhà văn có tiếng nói của chính
mình, có thể đưa quan điểm của cô vào thực hành. Nhưng nếu cô thụ động,
một độc giả, chứ không phải một tác giả, khi đó cô phải thực hiện những
phương pháp thụ động chứ không phải chủ động để bảo vệ văn hóa và tự do
trí tuệ.” Cô ta sẽ hỏi: “Và chúng có thể là gì?” “Từ chối đọc, rõ ràng là thế.
Không đặt mua những tờ báo cổ động cho tri thức nô lệ; không dự những
buổi diễn thuyết đánh đĩ văn hóa; vì chúng ta đã đồng ý rằng viết theo mệnh
lệnh của một kẻ khác những điều cô không muốn viết là sự nô dịch hóa, và
pha lẫn văn hóa với sự quyến rũ cá nhân hay quảng cáo là đánh đĩ văn hóa.
Bằng những phương pháp chủ động và thụ động đó cô sẽ làm mọi thứ trong
khả năng của mình để phá vỡ cái vòng đai phe phái chính trị đó, cái giới
xấu xa đó, cuộc nhảy múa tung tăng quanh cây dâu tằm, cái cây độc hại của
sự đánh đĩ văn hóa. Một khi bè phái chính trị đó bị phá vỡ, những tù nhân
sẽ được tự do. Vì ai có thể ngờ vực rằng khi các nhà văn có cơ hội viết điều
họ thích viết họ sẽ tìm thấy nhiều niềm vui ở nó hơn đến độ họ sẽ khước từ
viết theo bất kỳ điều kiện nào khác; hoặc rằng khi các độc giả có cơ hội đọc
những gì các tác giả thích viết, sẽ thấy nó bổ ích hơn những gì được viết vì
tiền, đến độ họ sẽ khước từ không muốn bị đánh tráo bởi vật thay thế nhạt
nhẽo nữa? Như vậy những nô lệ hiện đang buộc phải vất vả chồng chất từ
ngữ vào những cuốn sách, chồng chất từ ngữ vào những bài báo, như những
nô lệ ngày xưa chồng chất những tảng đá lên kim tự tháp, sẽ hất những cái
cùm khỏi cổ tay họ và từ bỏ sự lao dịch kinh tởm của họ. Và ‘văn hóa’, cái
khối vô định hình đó, bị quấn lại như nó hiện nay trong sự giả dối, phun ra
những sự thật nửa vời từ đôi môi nhút nhát của nó, làm cho thông điệp của
nó trở nên ngọt ngào và loãng đi với bất kỳ thứ đường hay nước nào để thổi
phồng danh vọng của tác giả hay cái ví của chủ anh ta, sẽ có lại hình dáng
cũ của mình và trở thành, như Milton, Keats và các tác giả vĩ đại khác bảo
đảm với chúng ta, rằng nó là hiện thực, khỏe khoắn, mang tính phiêu lưu,
và tự do. Trong khi hiện giờ, thưa cô, ở chính thời điểm nhắc tới văn hóa
này, đầu thì đau nhức, đôi mắt khép chặt, những cánh cửa đóng chặt, bầu
không khí ngột ngạt; chúng ta đang ở trong một giảng đường, ngồi cạnh
những làn hơi bốc lên từ sách cũ, lắng nghe một quý ông vốn bị ép buộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.