BA ĐỒNG VÀNG - Trang 126

ra khỏi hàng giáo đồ vì chính người sáng lập tôn giáo và một trong các tông
đồ của ngài cho là họ thích hợp để giảng đạo? Đó là câu hỏi và Hội đồng
giải quyết nó bằng cách viện tới không phải là ý định của người sáng lập,
mà là ý định của Giáo hội. Tất nhiên điều đó bao gồm một sự phân biệt. Bởi
lẽ ý định của Giáo hội phải được diễn dịch bởi một đầu óc khác, và ý định
đó là ý định của Thánh Paul; và Thánh Paul, khi diễn dịch ý định đó, đã
thay đổi ý định của mình. Vì sau khi triệu tập từ những chiều sâu của quá
khứ những nhân vật đáng tôn kính nếu mơ hồ - Lydia Chloe, Euodia và
Syntyche, Tryphoena và Tryphosa và Persis, thảo luận về địa vị của họ và
quyết định đâu là sự khác biệt giữa một nữ giáo sĩ và nữ tư tế, đâu là chỗ
đứng của một nữ trợ tế trong Giáo hội thời kỳ tiền Nicene, một lần nữa các
Ủy viên Hội đồng đã viện tới Thánh Paul và nói: “Trong bất kỳ trường hợp
nào, rõ ràng là tác giả của Những lá thư của mục sư, dù là Thánh Paul hay
một người khác, đã xem phụ nữ là bị cấm do nền tảng giới tính của họ khỏi
vị trí của một “người thầy” chính thức trong Giáo hội, hay khỏi bất kỳ văn
phòng nào liên quan tới việc thực hiện một thẩm quyền điều hành đối với
một người đàn ông” (1 Tim. ii, 12). Điều đó, có thể nói thẳng, không thỏa
đáng như nó có thể; vì chúng ta không thể hoàn toàn hòa hợp nguyên tắc
của Thánh Paul hay một người khác với nguyên tắc của chính bản thân
Jesus Christ, kẻ “xem nam và nữ như nhau với tư cách là những thành viên
của cùng một vương quốc tinh thần và với tư cách những sở hữu chủ của
cùng những năng lực tinh thần.” Nhưng lý sự cùn về ý nghĩa của những
ngôn từ chỉ là vô ích, khi chúng ta nhận ra sự hiện diện của các thực tế rất
sớm. Bất kể Christ hay Thánh Paul hàm ý thế nào, thực tế là trong thế kỷ
bốn hoặc năm, nghề nghiệp tôn giáo đã được tổ chức chặt chẽ đến độ
“người trợ tế (khác với người nữ trợ tế) có thể, ‘sau khi phục vụ một cách
vừa lòng giáo đoàn được chỉ định cho ông ta” có khả năng được bổ nhiệm
vào những văn phòng cao cấp hơn trong Giáo hội; trong khi đối với những
nữ trợ tế Giáo hội chỉ cầu nguyện rằng Chúa “sẽ ban cho cô ta tinh thần linh
thánh… để cô ta có thể hoàn thành một cách xứng đáng công việc được
trao.” Có vẻ như trong các thế kỷ ba và bốn, linh mục hay nữ linh mục mà
thông điệp của họ vốn tự nguyện và tự nhiên mà có đã trở nên tuyệt diệt; và
vị trí của họ bị tước lấy bởi ba phẩm cấp giám mục, linh mục và trợ tế, vốn
luôn luôn là những người đàn ông, và như Whitaker chỉ ra, luôn được trả
lương, vì khi Giáo hội trở thành một nghề, các giáo sư của nó được trả
lương. Như vậy nghề tôn giáo dường như có nguồn gốc khá giống với nghề
viết văn hiện nay.

(XXIX)

Lúc đầu nó mở ra cho bất kỳ ai nhận được tài năng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.