BA ĐỒNG VÀNG - Trang 133

kiểu khá nghiệp dư giữa những cảm xúc rất cổ xưa và mơ hồ mà chúng ta
đã biết ít ra từ thời đại của Antigone và Ismene và Creon; những cảm xúc
mà bản thân Thánh Paul từng có; nhưng chỉ mới được các giáo sư đưa lên
bề mặt gần đây và đặt tên là “sự quyến luyến ấu trĩ”, “phức cảm Oedipus”,
và những cái tên còn lại. Chúng ta phải cố, dù yếu ớt cỡ nào, phân tích các
cảm xúc đó vì ông đã yêu cầu chúng tôi dù sao cũng phải giúp ông bảo vệ
tự do và ngăn chận chiến tranh.

Vậy chúng ta hãy kiểm tra “sự quyến luyến ấu trĩ” này, vì dường như đây

là một cái tên chính xác, để chúng ta có thể kết nối nó với câu hỏi mà ông
đã đặt ra cho chúng tôi. Một lần nữa, vì chúng tôi là những kẻ khái quát hóa
chứ không phải những chuyên gia, chúng tôi phải dựa trên thứ chứng cứ mà
chúng tôi có thể thu thập được từ lịch sử, tiểu sử và nhật báo - thứ chứng cứ
duy nhất sẵn có cho con gái của những người đàn ông trí thức. Chúng tôi sẽ
lấy ví dụ đầu tiên về sự quyến luyến ấu trĩ từ tiểu sử, và một lần nữa chúng
ta sẽ viện tới tiểu sử thời đại Victoria vì chỉ trong thời đại này tiểu sử mới
trở nên phong phú và có tính đại diện. Có nhiều trường hợp quyến luyến ấu
trĩ như Giáo sư Grensted đã định nghĩa trong thời đại Victoria đến độ chúng
ta hầu như không biết chọn trường hợp nào. Trường hợp của ông Barrett ở
phố Wimpole có lẽ phổ biến và xác thực nhất. Thật vậy, nó được nhiều
người biết tới đến độ những những thực tế gần như được lặp đi lặp lại. Tất
cả chúng ta đều biết câu chuyện về người cha không cho phép cả con trai
lẫn con gái kết hôn; tất cả chúng ta đều biết tường tận các chi tiết cô
Elizabeth con gái của ông ta buộc phải che giấu tình nhân của mình với cha
mình như thế nào; cô ta bỏ trốn khỏi ngôi nhà ở phố Wimpole với tình nhân
của mình như thế nào; và cha cô không bao giờ tha thứ cho cô về hành động
bất tuân đó như thế nào. Chúng ta sẽ đồng ý rằng những cảm xúc của ông
mạnh mẽ tới cực độ; và sức mạnh của chúng làm rõ rằng chúng có nguồn
gốc từ một nơi chốn u ám nào đó bên dưới cấp độ tư duy có ý thức. Đó là
một trường hợp điển hình, cổ điển của sự quyến luyến ấu trĩ mà tất cả chúng
ta có thể nhớ như in trong đầu. Nhưng có những trường hợp khác ít phổ
biến hơn mà một cuộc điều tra nho nhỏ sẽ mang lên bề mặt và chỉ ra cùng
một bản chất. Có trường hợp của đức cha Patrick Brontë. Đức cha Arthur
Nicholls yêu con gái của ông ta, cô Charlotte; cô ta viết khi ông Nicholls
cầu hôn cô: “Bạn hầu như không thể tưởng tượng những lời của ông ta, bạn
hầu như không thể nhận ra cách cư xử của ông ta và tôi cũng không tài nào
quên được nó… tôi hỏi ông ta đã nói với Papa chưa. Ông ta đáp ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.