BA ĐỒNG VÀNG - Trang 137

khó bị giết chết; nhưng nàng ta phải bị giết, như Sophia nhận ra, nếu Sophia
muốn đi vào cái thiên đường đó, nơi “nhiều cô gái đi loanh quanh London
lúc nào và ở nơi nào họ thích”, cái “Vườn địa đàng” đó, trường Cao
đẳngQueen’s, phố Harley, nơi con gái của những người đàn ông trí thức tận
hưởng niềm hạnh phúc “không phải của các tiểu thư mà của những bà
hoàng - công việc và sự độc lập!”

(XXXVI)

Do vậy bản năng đầu tiên của

Sophia là giết chết nàng tiểu thư;

(XXXVII)

nhưng khi nàng tiểu thư bị giết

chết, người phụ nữ vẫn còn đó. Chúng ta có thể nhìn thấy cô ta, đang che
giấu và viện cớ cho chứng bệnh của sự quyến luyến ấu trĩ, một cách rõ ràng
hơn hai trường hợp kia. Đó là người phụ nữ, con người mà giới tính của cô
ta khiến cô ta xem bổn phận thiêng liêng của mình là hy sinh bản thân cho
cha mình, người mà Charlotte Brontë và Elizabeth Barrett phải giết chết.
Nếu khó mà giết được nàng tiểu thư, việc giết người phụ nữ thậm chí còn
khó hơn. Lúc đầu Charlotte thấy điều đó hầu như bất khả. Cô đã từ chối
người tình của mình “…suy nghĩ như thế cho cha mình, và không ích kỷ vì
bản thân mình, cô gạt sang bên mọi quan tâm tới việc cô sẽ đáp lại bằng
cách nào, ngoại trừ như ông ta mong muốn.” Cô yêu Arthur Nicholls;
nhưng cô đã từ chối ông ta. “…cô giữ cho bản thân mình đơn giản là thụ
động, trong chừng mực lời nói và hành động, trong khi cô gánh chịu nỗi
đau mãnh liệt từ những diễn tả mạnh mẽ mà cha cô sử dụng khi nói về ông
Nicholls.” Cô chờ đợi; cô đau khổ; cho tới “Thời điểm mà Kẻ chinh phục vĩ
đại,” như lời của bà Gaskell “giành được thắng lợi của ông ta trước thành
kiến và quyết tâm mạnh mẽ của con người.” Cha cô đã từ chối. Tuy nhiên,
Kẻ chinh phục vĩ đại đã gặp đối thủ ngang tài ngang sức ở trường hợp ông
Barrett; Elizabeth Barrett đã chờ đợi; Elizabeth đã đau khổ; cuối cùng
Elizabeth bỏ trốn.

Sức mạnh cực độ của những cảm xúc mà sự quyến luyến ấu trĩ tạo ra

được chứng minh bởi ba trường hợp này. Nó đáng chú ý, chúng ta đồng ý.

Nó là một sức mạnh có thể đàn áp không chỉ Charlotte Brontë mà cả Arthur

Nicholls; không chỉ Elizabeth Barrett mà cả Robert Browning. Nó là một

sức mạnh có thể chiến đấu với tình cảm say đắm nhất trong những tình cảm

của loài người - tình yêu giữa nam và nữ; và có thể buộc những người con

trai và con gái thông minh dũng cảm nhất ở thời Victoria phải run sợ trước

mặt nó; phải lừa người cha; phải dối trá với người cha; rồi sau đó chạy trốn

khỏi người cha. Nhưng sức mạnh đáng sợ này từ đâu mà có? Một phần, như

các trường hợp này làm rõ, từ thực tế rằng sự quyến luyến ấu trĩ được xã

hội bảo vệ. Tự nhiên, luật pháp và tài sản, tất cả đều sẵn sàng bào chữa và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.