BA ĐỒNG VÀNG - Trang 140

ta đã thấy đều phù phiếm và sai. “Chủ nghĩa nữ quyền”, chúng ta phải tiêu
diệt. “Giải phóng phụ nữ” cũng không diễn tả được điều gì và đồi bại không
kém. Nói rằng các cô con gái bị kích động một cách hấp tấp bởi những
nguyên tắc chống phát xít là đơn giản lặp lại biệt ngữ thời thượng và đáng
tởm hiện tại. Gọi họ là những chiến sĩ của tự do trí tuệ và văn hóa là phủ
đầy bầu không khí với bụi của những giảng đường và sự nhếch nhác ẩm ướt
của những cuộc họp công cộng. Hơn nữa, không một nhãn hiệu nào trong
số này diễn tả được những cảm xúc thật đã khơi gợi sự phản đối của các cô
con gái đối với sự quyến luyến ấu trĩ của những ông bố, vì, như tiểu sử cho
thấy, sau lưng lực lượng đó là nhiều cảm xúc khác nhau và nhiều cảm xúc
trái ngược nhau. Những giọt lệ nằm sau lưng nó, tất nhiên - những giọt lệ,
những giọt lệ cay đắng: lệ của những người mà khát khao của họ đối với
kiến thức là vô ích. Một cô con gái khao khát học hóa học; những cuốn sách
ở nhà chỉ dạy cho cô ta thuật giả kim. Cô ta “khóc cay đắng vì không được
học các thứ.” Nỗi khát khao cho một tình yêu công khai và lý trí cũng nằm
sau lưng nó. Lại là những giọt lệ - những giọt lệ giận dữ. “Cô ta ném người
lên giường trong nước mắt…” ‘Ôi,’ cô ta nói, ‘Harry đang ở trên mái nhà.’
Tôi hỏi: ‘Harry là ai?’; ‘mái nhà nào? Vì sao?’ Cô ta đáp: ‘Ồ, đừng ngốc
thế, anh ta phải đi.’”

(XL)

Nhưng một lần nữa nỗi khát khao không phải với

tình yêu, dẫn tới một sự tồn tại hợp lý mà không có tình yêu nằm sau lưng
nó. “Tôi xin khiêm tốn thú tội… Bản thân tôi không biết gì về tình
yêu,”

(XLI)

một người trong số họ viết. Một lời thú tội lạ lùng nhưng quan

trọng từ một người của tầng lớp mà nghề của họ trong suốt nhiều thế kỷ là
kết hôn. Một số khác muốn du lịch; thám hiểm châu Phi; đào bới cổ vật ở
Hy Lạp và Palestin. Một số muốn học nhạc, không phải để khuấy động bầu
không khí trong nhà, mà để soạn nhạc - những bản giao hưởng, opera, tứ
tấu. Số khác muốn học vẽ, không phải những ngôi nhà đầy dây thường xuân
che phủ, mà là những thân hình lõa thể. Tất cả bọn họ đều muốn - nhưng
một từ làm sao có thể tóm tắt nhiều thứ khác nhau mà họ muốn, và đã
muốn, một cách có ý thức hay vô ý thức, trong suốt bao lâu? Những nhãn
hiệu của Josephine Butler -Công lý, Bình đẳng, Tự do - là một thứ tốt đẹp;
nhưng nó chỉ là một nhãn hiệu, và trong thời đại có vô số nhãn hiệu, vô số
nhãn hiệu đa màu sắc của chúng ta, chúng ta đã trở nên nghi ngờ những
nhãn hiệu; chúng giết chết và làm thui chột. Cả cái từ cũ kỹ “tự do” cũng
không ích gì, vì nó không phải là tự do ở ý nghĩa của thứ giấy phép mà họ
muốn; họ muốn, như Antigone, không phải là vi phạm luật, mà là tìm ra
luật.

(XLII)

Dốt nát về những động cơ của con người và được cung cấp một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.