BA ĐỒNG VÀNG - Trang 159

đối với học vấn của phụ nữ, cách này hay cách khác, chắc chắn là không bị
đánh giá quá cao. Nếu, ví dụ, theo lời Thomas Gisborne, “những cách sử
dụng âm nhạc được giải thích, đừng để cho hiệu quả của nó trong lòng mộ
đạo được gia cố bị bỏ qua. Nếu vẽ tranh là chủ đề của nhận xét, hãy để cho
các sinh viên được giáo huấn thường xuyên để chiêm nghiệm trong những
tác phẩm sáng tạo sức mạnh, sự minh triết và tinh chất của tác giả của
chúng.” (The Duties of the Female Sex của Thomas Gisborne, trang 85)
Thực tế rằng ông Gisborne và những người giống như ông - một nhóm
đông đảo - đặt các lý thuyết giáo dục của họ dựa trên nền tảng việc giảng
dạy của trường St Paul dường như sẽ gợi ý rằng giới tính nữ phải được
“giáo huấn thường xuyên để chiêm nghiệm trong những tác phẩm sáng tạo
sức mạnh, sự minh triết và tinh chất” không phải là của Thượng đế, mà của
ông Gisborne. Và từ đó chúng ta được dẫn tới kết luận rằng một tiểu sử của
Thượng đế sẽ tự nó chuyển thành một Quyển từ điển về Tiểu sử Tăng lữ.

[XXI]

Mary Astell của Florence M. Smith. “Thật không may, sự phản đối

một ý tưởng mới mẻ đến thế (một trường cao đẳng cho phụ nữ) lại lớn hơn
mối quan tâm tới nó, và xuất phát không phải từ những nhà văn châm biếm
của thời đó, những kẻ, giống như những người hóm hỉnh của mọi thời, tìm
ra từ người phụ nữ tiến bộ này một nguồn để chế giễu và biến Mary Astell
thành chủ đề của những kho chuyện cười trong các vở hài kịch về kiểu mẫu
Các Nữ học giả, mà là từ những người trong Giáo hội, những kẻ nhìn thấy
trong kế hoạch đó một nỗ lực để mang lại chế độ giáo hoàng La Mã. Đối
thủ mạnh nhất của ý tưởng này là một giám mục nổi tiếng, người mà, như
Ballard đánh giá, đã ngăn cản không để cho một phu nhân lỗi lạc đóng góp
10.000 bảng cho kế hoạch này. Elizabeth Elstob đã cho Ballard biết tên của
vị giám mục nổi tiếng này để đáp lại một yêu cầu từ ông ta: “Theo
Elizabeth Elstob... chính Giám mục Burnet đã ngăn cản thiết kế tốt đẹp đó
bằng cách khuyên can phu nhân đó đừng cổ vũ nó.” (đã dẫn, trang 21, 22)
“Phu nhân đó” có thể là Công chúa Ann, hay Phu nhân Elizabeth Hastings;
nhưng dường như có lý do để nghĩ rằng đó chính là Công chúa. Việc Giáo
hội đã nuốt trọn số tiền đó là một giả thiết, nhưng có lẽ là một giả thiết được
phán xét bởi lịch sử Giáo hội.

[XXII]

Tụng ca cho Âm nhạc (Ode for Music), biểu diễn ở Hội trường của

Cambridge ngày 1-7-1769.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.