BA ĐỒNG VÀNG - Trang 163

trong trường cao đẳng khao khát không phải là kiến thức về văn học mà là
sự quen biết với những nhà văn, có những ly cốc-tai, và có rượu nâu; cả hai
tốt hơn đừng bị pha với Proust. Dĩ nhiên không điều nào trong đây áp dụng
cho những kẻ mà nhà họ không có đủ sách. Nếu giai cấp lao động thấy dễ
tiêu hóa văn học Anh qua truyền khẩu hơn, họ hoàn toàn có quyền yêu cầu
tầng lớp học thức giúp họ làm điều đó. Nhưng đối với những cậu con trai và
những cô con gái của tầng lớp đó sau tuổi mười tám, việc tiếp tục nhấm
nháp văn học Anh qua một cọng rơm là một thói quen dường như xứng
đáng với mấy từ rỗng tuếch và không hợp cách; các từ đó có thể được áp
dụng một cách chính xác với sức mạnh lớn hơn đối với những kẻ cố thỏa
mãn cho họ.

[XXXI]

Khó mà kiếm được những con số chính xác về các khoản đã trợ cấp

cho con gái của những người đàn ông trí thức trước hôn nhân. Sophia Jex-
Blake có một khoản trợ cấp từ 30 tới 40 bảng hàng năm; cha cô là một
người thuộc tầng lớp trung lưu cao hơn. Phu nhân Lascelles, có cha là một
bá tước, hình như được trợ cấp khoảng 100 bảng năm 1860; ông Barrett,
một thương nhân giàu có, trợ cấp cho Elizabeth con gái ông “từ 40 tới 45
bảng… mỗi ba tháng, thuế thu nhập đã bị khấu trừ từ đầu.” Nhưng đây
dường như là khoản lãi suất trên 8.000 bảng, “hoặc hơn hoặc kém… khó
mà hỏi về nó,” mà cô ta có “trong các khoản ngân quỹ”, “số tiền được chia
thành hai tỷ lệ phần trăm khác nhau” và rõ ràng, dù thuộc về Elizabeth, vẫn
nằm dưới sự kiểm soát của ông Barrett. Nhưng đây là những phụ nữ chưa
kết hôn.

Những phụ nữ đã kết hôn không được trợ cấp cho tài sản riêng cho tới khi

thông qua Đạo luật về tài sản của phụ nữ đã kết hôn năm 1870. Phu nhân St

Helier ghi lại rằng vì các điều khoản hôn nhân của bà đã được soạn thảo

theo luật cũ, “Số tiền tôi có nằm trong tài sản của chồng tôi, và không phần

nào của nó được giữ lại cho việc tiêu dùng riêng của tôi… Thậm chí tôi

không có một cuốn sổ chi phiếu nào, tôi cũng không thể có chút tiền nào trừ

phi hỏi xin chồng tôi. Ông tốt bụng và phóng khoáng nhưng ông mặc nhận

với vị trí khi ấy đang tồn tại rằng tài sản của một phụ nữ thuộc về chồng của

cô ta… ông trả mọi hóa đơn của tôi, ông giữ cuốn sổ ngân hàng của tôi, và

cho tôi một khoản trợ cấp nhỏ để chi tiêu những việc cá nhân. (Memories of

Fifty Years của Phu nhân St Helier, trang 341) Nhưng bà không nói chính

xác số tiền là bao nhiêu. Những khoản tiền trợ cấp cho các cậu con trai của

những người đàn ông trí thức lớn hơn một cách đáng kể. Một khoản trợ cấp

200 bảng được xem là chỉ vừa đủ cho một sinh viên chưa tốt nghiệp ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.